Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Phiên ngoại II: Sinh Tử Luân Hồi (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-21 02:45:52
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên bờ Vong Xuyên, Mạnh Bà vật trong chiếc hộp, bên cạnh Tiểu Uyển còn đang giải thích:
“ Tịch Ninh tỷ đây là thứ dưỡng da, đặc biệt tác dụng với vết sẹo mặt, quý hiếm. Chị bảo mang đến tặng bà, xem như lời cảm tạ vì bà nhắc nhở tỷ.”
“Mạnh Bà khẽ sững : ‘Tịch Ninh? Ý ngươi là vị sư tôn của Hoa Thần Tai Ương, Tịch Ninh ?’”
“ ạ. Dạo Hoa Thần xuống địa giới thăm tỷ , nên tâm trạng tỷ chắc hẳn vui.”
Tiểu Uyển vốn hiểu vì chỉ gặp một mà tặng lễ vật quý đến thế, nghĩ đến cũng chỉ thể là vì tâm trạng tặng đang .
Mạnh Bà trầm ngâm. Ánh mắt bà bỗng khựng khi thấy Đại Thế đang tò mò cúi soi xuống mặt nước Vong Xuyên, bà lập tức quát khẽ:
“Tránh xa !”
“Dạ—?!” Đại Thế đang bóng nước, tiếng quát hoảng hốt, trượt chân rơi thẳng xuống Vong Xuyên.
Ngay tức khắc, từng đợt hắc khí trong dòng nước cuộn trào, những cô hồn dã quỷ ẩn sâu dòng sông như đ.á.n.h thức, đồng loạt ùa về phía . Một con trong đó chộp lấy mắt cá chân Đại Thế, kéo mạnh xuống nước.
“Cứu—”
Chữ kịp thoát , cổ một dã quỷ khác siết chặt.
Mạnh Bà lập tức lao tới, tay nâng pháp ấn, một đạo linh quang bùng nổ khiến đám oán linh tan biến, kéo Đại Thế từ dòng nước đen ngòm lên bờ.
Gương mặt nhăn nheo của bà thoáng nét nghiêm nghị:
“Trong Vong Xuyên ẩn chứa vô hiểm nguy. Mau trở về , đừng bén mảng tới đây nữa.”
Tiểu Uyển vội chạy đến, đỡ lấy Đại Thế: “Ngươi chứ?”
Đại Thế vốn than thở về vết thương quỷ cắn, nhưng chạm ánh mắt nghiêm khắc của Mạnh Bà, liền nín bặt.
Trên đường về, Tiểu Uyển dìu , thấy vẫn cau mày đau đớn, bèn : “Lúc ngươi rơi xuống, mấy dã quỷ xông tới nhanh lắm, còn tưởng cứu kịp. Tịch Ninh tỷ chắc thuốc, mau về thôi.”
Đại Thế làu bàu:
“Vong Xuyên quỷ dị thế, đây cũng cô hồn dã quỷ, nhưng bao giờ chúng hung hăng như hôm nay. Thật xui xẻo…”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Khi hai trở , Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc rời , lên đường tìm nơi hỗn loạn. Nghe xong lời kể của họ, Tịch Ninh liền đưa t.h.u.ố.c cho Đại Thế bôi, nhưng trong lòng dấy lên nghi hoặc.
“Các ngươi chắc chứ? Những thứ trong Vong Xuyên… hoạt động mạnh hơn ?”
Theo lẽ thường, Vong Xuyên vẫn luôn tồn tại vô cô hồn nơi nương tựa, đôi khi còn cả rắn rết chuột kiến. bao giờ chúng chủ động công kích sinh linh rơi xuống.
Sau khi xác nhận, Tịch Ninh càng thêm lo lắng. Bà dặn hai ở canh giữ, còn bản thì rời khỏi nhà.
Cùng lúc , Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đang quỷ sai địa phủ dẫn con đường mà sinh hồn nếu rời khỏi địa giới đều vượt qua.
“Dạo sinh hồn mất tích trong địa phủ tăng quá nhanh. Nhân thủ chúng đủ, nhiều hồn lạc còn kịp bắt . Cũng may vài cư dân thiện tâm, chỉ dẫn họ đến Vong Xuyên gặp Mạnh Bà. Chúng nhắn với bà, nếu sinh hồn tìm đến, bà sẽ lập tức báo.”
Trên con đường hẹp quanh co, tên quỷ sai dò xét .
Tô Kỳ Mộc lặng im, thần thức lan tỏa, tìm kiếm luồng khí tức hỗn loạn .
Sở Lạc thì mở rộng thần niệm, vô dấu vết lưu trong gian.
“Không lâu đây, từng một nhóm sinh hồn qua nơi .”
Trong thức hải nàng hiện lên cảnh tượng khi bọn họ rời , từng bước rõ ràng.
Đi thêm vài trượng nữa, nàng đột nhiên dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/phien-ngoai-ii-sinh-tu-luan-hoi-4.html.]
“Ngay tại đây… họ biến mất.”
Đội ngũ lập tức dừng theo. Quỷ sai đầu lĩnh vội sai tản lục soát bốn phía.
Nhìn đám quỷ sai đang bận rộn, Tô Kỳ Mộc khẽ lắc đầu: “Vô ích thôi. Họ sẽ tìm gì .”
Đầu lĩnh ngạc nhiên, định hỏi thì thấy ngẩng đầu, mắt hướng về phía : “Trước mặt là Vong Xuyên ?”
“, thêm vài dặm là tới.”
“Đã , Mạnh Bà là tiếp dẫn sinh hồn, tiên nên đến hỏi bà.”
Hắn định bước , nhưng Sở Lạc vẫn nguyên tại chỗ.
Trong thức hải nàng, hình ảnh của nhóm sinh hồn hiện nữa và giữa những bóng hình mờ ảo , một nam tu đang cầm chiếc vòng tay bằng vàng.
Trên vòng khảm viên châu đỏ, nàng nhận đó là vật của sư tôn nàng, chứa trong đó một phần thần lực “Kinh Biến Song Đồng”.
Sở Lạc khẽ sững , đến khi Tô Kỳ Mộc gọi, mới thu thần niệm cùng tiếp.
Trên cầu Nại Hà, lò canh Mạnh Bà, đợi là một thiếu nữ trẻ tuổi. Quỷ sai vội bước tới hỏi: “Mạnh Bà ? Sao thấy ?”
“Bà bệnh , bảo bà hai ngày.”
“Bệnh?” Sở Lạc khẽ nhíu mày. Lúc mới địa giới, nàng còn trông thấy Mạnh Bà khỏe mạnh, cớ chỉ mới nửa ngày ngã bệnh?
“Phải. Bà dạo thể thường mệt mỏi, ba hôm gọi đến giúp ca. việc nấu canh vẫn do chính tay bà . Bà chỉ nghỉ ngơi ít lâu sẽ khỏe, cũng dặn cần bẩm lên .”
Quỷ sai đầu lĩnh gấp giọng hỏi: “Ba ngày nay ngươi trấn ở đây, thấy sinh hồn nào đến ?”
Thiếu nữ lắc đầu.
Tô Kỳ Mộc cúi mắt, chậm rãi xuống mặt nước đen thẳm của Vong Xuyên, nơi từng cơn sóng âm u gợn lên như thứ gì đó trong đó đang thức dậy.
“Khí tức hỗn loạn… chính là ở đây.”
“Những sinh hồn mất tích, đều quanh đây ?” Sở Lạc hỏi.
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu: “Một phần thể . Dưới dòng Vong Xuyên , chính là nơi trật tự thể vươn tới. Chỉ là… rõ, chúng cách nào mới thể tiến đó.”
Nghe thế, Sở Lạc khẽ cúi mắt xuống.
Dòng Vong Xuyên tồn tại nơi địa giới trải qua vô thời đại, ngay cả mười điện Diêm La cũng thể xoay chuyển dòng chảy của nó. Thế nhưng lúc , chỉ thấy Sở Lạc khẽ nâng tay, một luồng tiên lực từ lòng bàn tay nàng lan tỏa nhập nước.
Chỉ trong thoáng chốc, dòng Vong Xuyên tách đôi — nước chảy ngược hướng, hai bức tường thủy lam như chẻ , lộ giữa lòng sông một khe sâu thăm thẳm. Càng lúc tiên lực của nàng càng dày, khe nứt mở rộng ngừng, cho đến khi nơi sâu nhất hiện một vùng hư vô trống rỗng.
Cảnh tượng mắt khiến bọn quỷ sai đều trố mắt, ngay cả Tô Kỳ Mộc cũng thoáng biến sắc — trong mắt lóe lên một tia chấn động.
Chỉ một cái giơ tay, thể phá vỡ Vong Xuyên… Nàng rốt cuộc mạnh đến mức nào ?
Họ rằng, trong Dục Duyên, những hiểm cảnh mà Sở Lạc từng đối mặt, so với cái dòng Vong Xuyên nhỏ bé , thật chẳng đáng nhắc đến.
Nàng xuống lớp sương xám ngăn cách , cảm giác rõ ràng nơi ẩn chứa một gian vô cùng rộng lớn, rộng đến mức thần thức nàng cũng dò tận cùng nhưng trong đó, trống rỗng .
Nàng nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Trong đó… chính là nơi mà trật tự thể vươn tới ?”
Tô Kỳ Mộc khẽ đáp: “Phải, chỉ là…” Hắn ngừng , giọng trở nên trầm nặng, “Ta thể bước . Ở trong đó, quy tắc của trật tự đều mất hiệu lực.”
Ý tứ quá rõ — nơi , chỉ một Sở Lạc thể tiến .
Dẫu nàng mang chuông vàng tín vật truyền tin, nhưng nếu gặp nguy hiểm… thì Tô Kỳ Mộc cũng thể nào cứu nàng nữa.