Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Phiên Ngoại II: Sinh Tử Luân Hồi (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-21 02:45:18
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại điện Địa Phủ

Các sứ giả bắt hồn chờ sẵn nơi cửa địa phủ. Khi Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đến, họ lập tức cung kính tiến lên nghênh đón.

Địa giới Thiên giới, phận thiên tiên vốn cao hơn địa tiên, huống hồ Sở Lạc hiện mang thần vị — địa quỷ nào dám thất lễ.

Nàng chỉ nhanh chóng gặp sư tôn, tìm những sinh hồn lạc bước nơi địa phủ để dẫn họ trở về. Vừa cùng bọn quỷ sai tiếp xúc, nàng vội hỏi thẳng:

“Những sinh hồn ... đều đột nhiên biến mất? Cho đến nay vẫn tìm một ai ?”

Một vị sứ giả bắt hồn cúi đầu đáp: “Cũng từng tìm thấy vài , nhưng chỗ xuất hiện đều khác , giữa chúng chẳng mối liên hệ nào rõ ràng. Còn những sinh hồn tìm , chúng tiễn . Dẫu ... vẫn còn vô hồn phách thể tìm .”

Tô Kỳ Mộc im lặng, ánh mắt khép hờ, tựa hồ đang cảm nhận khí tức u ám trong lòng đất.

Sở Lạc hỏi: “Trước đây từng chuyện như . Gần đây trong địa phủ biến cố gì ?”

Lời nàng dứt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ai đó dõi . Nàng lập tức đầu, ánh mắt rơi về phía xa.

Một sứ giả đang lẩm nhẩm kể những việc lớn nhỏ gần đây bỗng dừng , theo hướng mắt nàng tới — một bóng dáng già nua đang lặng lẽ nơi xa.

“Mạnh Bà? Bà ở bên Vong Xuyên , đến đây?” quỷ sai kinh ngạc hỏi.

“Bà chính là Mạnh Bà?” Sở Lạc khẽ nhíu mày. Nàng từng qua danh hào , giờ càng chắc chắn ánh ban nãy chính là của Mạnh Bà.

Nếu chỉ là ánh mắt tò mò của kẻ qua đường, Sở Lạc tuyệt sẽ để tâm. khi nàng , đàn bà lưng , chỉ còn để một cái bóng mờ nhạt giữa khí lạnh âm u, thấy rõ dung nhan.

“Đi thôi.” Sở Lạc , giọng trầm xuống.

Sau khi tiến sâu trong địa giới, Sở Lạc cùng Tô Kỳ Mộc thẳng đến chỗ ở của sư tôn — Kim Tịch Ninh.

Năm xưa, sư tôn sư tổ cưỡng ép điểm hóa thành tiên, từ đó vẫn chìm trong giấc ngủ dài. Lần cuối cùng Sở Lạc gặp là khi cùng sư tổ xuống địa giới  còn bao năm nay, do thiên giới quản thúc nghiêm ngặt, nàng từng dịp .

Đây là thứ hai nàng gặp sư tôn, cách dài đằng đẵng của thời gian.

Từ xa trông thấy bóng dáng quen thuộc , lòng Sở Lạc dâng trào cảm xúc, nàng liền nhào tới như đứa trẻ năm nào.

“Sư tôn!”

Kim Tịch Ninh mỉm hiền hòa, dịu dàng xoa đầu nàng:

“Để vi sư xem xem, con mang thương tích theo ?”

Thấy sư tôn ân cần kéo xoay trái xoay dò xét, Sở Lạc trong lòng ấm áp vô cùng, vội vàng :

“Ôi trời, còn ai thể thương nữa chứ? Sư tôn cứ yên tâm, khỏe như rồng như hổ mà!”

Lực đạo Sở Lạc cường đại đến mức ngay cả khi nàng thu liễm bớt khí tức, Kim Tịch Ninh vẫn thể cảm nhận dòng linh lực đang chảy cuộn trong thể . Đến mức độ , quả thật chẳng còn ai thể khiến nàng thương nữa. Thấy đồ nhi khí tức định, một vết thương, Kim Tịch Ninh mới khẽ thở nhẹ nhõm.

Sau đó ánh mắt bà chuyển sang thanh niên đang bên cổng viện.

Tô Kỳ Mộc lập tức chỉnh áo bào, cúi đầu xem bản gì thất lễ.

“Ngươi là…?” – ánh của Kim Tịch Ninh dừng nơi chiếc chuông vàng nhỏ đeo bên hông .

Đó là vật bà từng thoáng thấy trong quá khứ — món quà năm xưa thiếu niên thiên tài của Thất Trận Tông tặng cho Sở Lạc khi nàng còn nhỏ. Lúc thần trí Kim Tịch Ninh vẫn tỉnh táo, chỉ thoáng qua quên bẵng. Nay , ký ức mơ hồ bỗng hiện lên rõ rệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/phien-ngoai-ii-sinh-tu-luan-hoi-3.html.]

“Vãn bối Tô Kỳ Mộc, bái kiến Kim tiền bối.” – khom hành lễ, thái độ cung kính đến từng nhịp thở.

Khi Kim Tịch Ninh vẫn còn đang trầm ngâm quan sát, thì Sở Lạc đầu về phía trong nhà:

“Trong nhà còn hai nữa?”

Trong phòng, Tiểu Uyển và Đại Thế – hai “tiểu tiên thất nghiệp”  đang căng thẳng đến run . Vừa nãy còn tò mò gặp vị Hoa Thần và Thần Trật Tự trong truyền thuyết, giờ thì chính điểm tên, cả hai đều sợ đến cứng đờ.

Kim Tịch Ninh khẽ liếc về phía cửa: “Sao thế? Không vẫn luôn gặp ? Sao giờ rụt cổ ?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hai kẻ tội nghiệp chỉ gượng, rón rén bước khỏi cửa, mặt nịnh bợ như hoa nở gượng giữa mùa đông.

Khi quỷ sai mang đến các hồ sơ về vụ mất tích của những sinh hồn, Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc trong phòng xem xét từng tờ một. Kim Tịch Ninh để Tiểu Uyển và Đại Thế quấy rầy, để mặc bọn họ lén lút ngó từ ngoài cửa.

Một lúc , xong tất cả hồ sơ, Sở Lạc vẫn chẳng tìm manh mối nào hữu ích. Nàng liền nghiêng đầu Tô Kỳ Mộc:

“Khi đến đây, ngươi cảm nhận điều gì ?”

Tô Kỳ Mộc im lặng một lúc, mới đáp: “Khí tức nơi địa giới… điều gì đó khác lạ.”

“Không gian nơi đây hỗn loạn, song phân tách rõ ràng giữa trật tự và hỗn loạn. Ở Thiên giới, cũng như ?”

Sở Lạc khẽ nhíu mày: “Thiên giới và địa giới vốn cấu thành tương tự, chỉ khác ở thứ tầng. Ta từng quá cao, nhưng…”

Tô Kỳ Mộcgật đầu, ánh mắt như đang truy tìm một chuỗi logic mờ ảo. “Cửu thập cửu trọng thiên — đó là ranh giới ?”

.”

“Vậy, khi Tu Chân giới còn diệt, ở tầng thứ chín mươi tám, ngươi từng qua ?”

“Thường xuyên. Khi vẫn luôn tìm cách lên tầng chín mươi chín, chỉ cách một tầng mây mỏng mà xa như vô tận.”

Tô Kỳ Mộc : “Sau khi Tu Chân giới diệt vong, những tiên nhân của tầng chín mươi tám đều tiến nhập tầng chín mươi chín, đúng ?”

Lời khiến Sở Lạc trầm ngâm.

“Phải. Khi , từng ước định với vài vị thượng thần tầng chín mươi tám  bảo họ nếu thấy cảnh tượng nơi thượng thiên, hãy báo . từ đó trở , ai trong họ về nữa.”

Căn phòng chìm yên lặng. Một lát , Tô Kỳ Mộc mới khẽ:

“Tầm mắt của chúng chỉ thể đến nơi trật tự. Nơi nào còn trong khuôn phép của quy tắc, nơi đó linh lực vẫn thể lưu chuyển. trong dòng hỗn loạn cảm nhận còn chỗ mà pháp tắc thể chạm tới.”

Sở Lạc trầm giọng: “Ý ngươi là, những sinh hồn đó lẽ rơi nơi hỗn loạn? Nếu , việc quỷ sai tìm họ cũng là điều dễ hiểu.”

Tô Kỳ Mộc khẽ gật, nhíu mày: “ còn một điều… những sinh hồn vốn là sản vật của trật tự. Nếu thật sự rơi hỗn loạn, điều gì khiến họ từ thật chuyển thành hư ảo ?”

Bên ngoài, Kim Tịch Ninh thong thả uống , hai kẻ bên cạnh thì rạo rực đến mức tim nhảy khỏi lồng ngực.

Được tận mắt thấy Hoa Thần và Thần Trật Tự, còn chuyện cùng,  chuyện đủ để khoe khoang cả đời!

trong khi hai kẻ vẫn lâng lâng phấn khích, Kim Tịch Ninh khẽ nheo mắt. Ánh bà dường như chìm sâu suy nghĩ khác.

Một lúc , bà buông chén , khẽ :

“Các ngươi, đến Vong Xuyên, đưa thứ cho Mạnh Bà.”

Giọng cao, song ẩn chứa ý thể trái.

Loading...