Khi Hoa Thần Tai Ương vắng mặt nơi Thần Ma thiên địa, quyền quản sinh tử luân hồi tạm giao cho Thần Trật Tự nắm giữ. dù là thần, cũng tránh khỏi sai lệch — linh hồn từ nhân giới vô cớ rơi xuống địa phủ, chuyện nay trở nên thường thấy.
Làm tẩy ký ức của những sinh hồn đó, đưa họ vòng luân hồi nơi Thần Ma thiên địa — việc khiến cả địa giới đau đầu thôi.
Địa giới.
Trong khu chợ đông đúc, một quán ăn nhỏ hôm nay đặc biệt náo nhiệt, chỉ vì một mỹ nhân tóc bạc, mắt đỏ ghé đến. Không chỉ trong quán, ngay cả khách qua đường cũng đều nhan sắc hút hồn, liếc mãi thôi.
Thế nhưng, mỹ nhân chẳng mấy để tâm đến chuyện ăn uống. Người ăn hăng nhất là cô gái đối diện.
“Trời ơi, ngon quá mất! Muội mà, chỉ cần cùng Tịch Ninh tỷ, ăn gì, mua gì cũng rẻ, ông chủ còn tặng thêm cả đống món, tranh thủ ăn cho hết mới !”
“Chuẩn luôn!” — đàn ông bên cạnh vội phụ họa “Ông chủ quán rõ ràng mê hoặc , sợ tụi ăn sập quán —ưm ưm ưm—”
Chưa hết, cô gái bên cạnh nhét luôn cái đùi gà miệng.
“Cái mà hả, lo ăn !”
Người ngoài chỉ thấy hai kẻ bên cạnh Tịch Ninh như ma đói lâu năm, còn bản Tịch Ninh thì ung dung, chẳng mấy để tâm.
Cô gái tên Tiểu Uyển, tu luyện ba kiếp vẫn dừng ở cửa phi thăng, ba đều thất bại. Có lẽ trời thương, cuối cùng phong cho cô một vị địa tiên, từ đó ở nơi địa giới .
Còn đàn ông tên Đại Thế, vốn là quỷ sai trong địa ngục, chẳng may “giảm biên chế”, thế là trở thành kẻ thất nghiệp, nay lang thang sống qua ngày ở địa giới.
Tịch Ninh rảnh rỗi thường mang thức ăn cho mèo ch.ó trong địa giới, một vô tình gặp hai kẻ thụp trong góc cơm quỷ mà nuốt nước bọt, liền thuận tay mời ăn một bữa.
Từ đó, hai kẻ thường đến giúp nàng dọn dẹp nhà cửa. Trong lịch trình “cho mèo ch.ó ăn” của Tịch Ninh, liền thêm một việc mới “cho hai kẻ ăn”.
“Ê, mau kìa,” Tiểu Uyển ăn ngẩng đầu ngoài phố, “đó chẳng là mấy sinh hồn từ nhân giới tới ?”
Đại Thế cũng qua, mơ hồ giữa miếng ăn: “Ờ, dạo sinh hồn từ nhân giới nhiều hẳn , còn đưa kịp, kẹt địa giới. Rõ ràng Hoa Thần Tai Ương trở về cơ mà?”
Ngoài phố, mấy tu sĩ ăn vận kỳ lạ, ánh mắt cảnh giác quanh chợ, nơi các quỷ tiên hình thù cổ quái đang qua , ai nấy đều căng thẳng như đang lạc giữa bầy yêu ma.
“Sao... mấy đó đầu mà vẫn thế!”
Trong nhóm, cô gái trẻ nhất hoảng sợ bám chặt lấy nữ tu mặc y phục xanh, run rẩy c.ắ.n môi.
“Ảo cảnh! Chắc chắn là ảo cảnh! Chúng rơi ảo cảnh !”
Nữ tu áo xanh dứt lời, mặt liền hiện một con quỷ đầu trâu mọc đầy mắt. Hàng chục con mắt đầu nó đồng loạt thẳng nàng.
“Á á á á — Ảo cảnh! Là ảo cảnh mà!!”
Cô hét đến khàn giọng.
Người tu sĩ nam bên cạnh lập tức rút kiếm, song con quỷ nhanh chóng rụt cổ , sang đồng bọn, hì hì: “Ha, quả nhiên là sinh hồn thật!”
Cả nhóm c.h.ế.t tại chỗ. Người đàn ông mặt chữ điền, trông điềm tĩnh nhất, cau mày : “Khí tức đều thật, hẳn ảo cảnh... Có lẽ chúng lạc một bí cảnh nào đó .”
Trong khi họ vẫn còn sợ hãi, dân địa giới thì chẳng ai quan tâm — bán bánh vẫn bán, xếp hàng vẫn xếp, mặc cả vẫn tiếp tục.
Chỉ vài kẻ ranh mãnh như con quỷ đầu trâu thỉnh thoảng chạy đến dọa chơi cho vui.
Dù , mấy sinh hồn cũng chỉ ở ít ngày, sẽ xóa ký ức, đưa luân hồi mới mà thôi.
Tiểu Uyển và Đại Thế vẫn ăn uống ngon lành.
Tịch Ninh khẽ liếc nhóm tu sĩ đang sợ đến cứng , tháo xuống cổ tay một chiếc vòng vàng gắn hạt châu đỏ.
“Tiểu Uyển, mang cái đưa cho họ, bảo họ cứ theo hướng vòng chỉ dẫn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/phien-ngoai-ii-sinh-tu-luan-hoi-1.html.]
“Dạ rõ, Tịch Ninh Tỷ.” Tiểu Uyển lau tay, cầm vòng chạy .
Vì cô dáng vẻ giống , khác với mấy quỷ tiên hình thù đáng sợ, nên nhóm tu sĩ đề phòng, còn cung kính nhận lấy.
Làm xong việc, Tiểu Uyển liền , tiếp tục ăn uống vui vẻ. Đám tu sĩ thì im, nuốt khan một cái.
“Nơi ... bình thường chút nào!”
“Mấy kẻ hình ... khi còn đáng sợ hơn mấy con quỷ chứ!”
“Chúng thật sự nhận cái vòng ?”
“Nó... nó động kìa!”
Chiếc vòng trong tay đàn ông mặt chữ điền chợt rung lên, tự bay , dẫn hướng về phía .
Hắn do dự một thoáng, đó trầm giọng : “Theo nó xem thử!”
Thần Ma thiên địa.
Trong tay Tô Kỳ Mộc, một tấm kim bài tỏa sáng, hiện hàng chữ dày đặc.
“Danh sách sinh hồn lưu địa giới.”
Sở Lạc hàng chữ chi chít, chỉ thấy lạnh cả sống lưng.
“Địa giới xảy chuyện gì ? Sao nhiều sinh hồn giữ như ?”
“Cũng thể bên địa giới đang nghĩ, liệu nhân giới chúng trục trặc gì , nên sinh hồn mới đổ xuống nhiều thế.” Sở Kỳ Mộc khẽ .
Sở Lạc khẽ thở dài, ánh mắt rơi đang chuyên chú kim bài.
“Có đầu mối gì ?”
Bị ánh mắt nàng chằm chằm, Sở Kỳ Mộc thoáng ngẩn .
“Ta... cùng ngươi đến địa giới một chuyến.”
Sở Lạc sững . Nàng vốn định tự , song nghĩ , việc luân hồi vốn do phụ trách, hiểu rõ sinh linh hơn ai hết — mang theo cũng chẳng hại gì.
“Được.”
Đến giờ Tý, khi trăng sáng, Tô Kỳ Mộc đến điểm hẹn.
Dưới ánh nguyệt sắc, mặc y phục đỏ mặt khác hẳn khi, tóc đen buông dài, búi lên bằng trâm vàng, bước nhẹ như khói.
Tô Kỳ Mộc thoáng ngẩn ngơ. Khi nàng đầu, khóe môi khẽ cong: “Ngươi chuẩn xong ?”
Hắn khẽ gật đầu, đưa mấy tấm kim bài , tim đập dồn dập.
Lúc Sở Lạc mở cửa địa giới, vẫn nhịn mà .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ngươi... chải chuốt ?” — nhỏ giọng hỏi.
“Không nhận ?” — Sở Lạc bước , giọng như gió thoảng “Ta gặp sư tôn, vốn thích ăn vận thật .”
Rồi nàng chợt dừng , xoay : “Sao thế, ngươi thấy trang điểm lắm ?”
Tô Kỳ Mộc sững , gió địa giới khẽ lay tóc nàng, váy đỏ phiêu phiêu, tựa như mộng cảnh.
Tim khẽ run, môi bật mấy chữ:
“Rất... .”