Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 970: Tiểu tiên tử
Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:13:01
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Tự Diêu rằng Sở Lạc vẫn đang bận rộn diệt trừ các quỷ cảnh khắp nơi, nên nếu chuyện lớn, sẽ chẳng gọi nàng đến.
Tạ Dữ Quy là hoàng đế của nước Nghiệp. Hắn thể bước lên ngôi vị cũng là nhờ lựa chọn của Sở Lạc. Không chỉ , mà cả quốc vận của Nghiệp quốc hiện nay cũng gắn chặt với nàng.
Hắn vốn tu giả, tuổi thọ phàm nhân chẳng qua hơn trăm năm, nên mỗi gặp là một ít , khi thời khắc đến thì ắt rời .
Thượng Vi Tông vẫn luôn theo dõi tin tức khắp giới tu chân. Sau khi phái đến chúc thọ Tạ Dữ Quy năm nay, Liễu Tự Diêu liền để tâm hơn, cho bói một quẻ về thọ mệnh của . Kết quả chỉ hai Tạ Dữ Quy và Liễu Tự Diêu— nay thêm một Sở Lạc, cũng tính là tiết lộ thiên cơ.
Kết quả bói cho thấy thời hạn của là Tết cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Khi Sở Lạc chuẩn đến ở Nghiệp quốc, cùng nốt đoạn cuối cùng, tự tay lo liệu hậu sự cho , thì Nghiệp quốc cũng gửi thư đến.
Là Tạ Dữ Quy tự tay . Hắn nàng vất vả, nhưng vẫn gặp một — chỉ một thôi.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Có lẽ cũng đoán ngày tháng của chẳng còn dài, nên vị hoàng đế xưa nay trầm hiểu chuyện , đầu tiên đưa một yêu cầu mà cho là quá phận.
Đọc xong thư, Sở Lạc trầm mặc thật lâu.
Liễu Tự Diêu cũng hiếm thấy nàng như — rõ ràng còn hoạt bát mà.
“Những năm qua, vẫn gửi bánh trung thu đến Lăng Vân Tông mỗi dịp rằm tháng tám, từng gián đoạn.” Sở Lạc khẽ .
“Hắn trị quốc cần mẫn, yêu dân như con. Nay thọ chung mệnh tận, ắt là đại phúc, chuyển kiếp thiên ân, bước lên đại đạo, hai cũng ngày tái ngộ.” Liễu Tự Diêu .
Nghe , tâm tình nặng nề của Sở Lạc cũng dịu bớt đôi phần, bèn :
“Đi thôi, chẳng ngươi bảo cùng đến Nghiệp quốc một chuyến ?”
“Bổn chưởng môn đến Nghiệp quốc công vụ, cùng ngươi chỉ là tiện đường thôi.”
“Xì.” Sở Lạc liếc một cái, xoay bước .
“Ngươi trừng ai đấy, đến y tu xử lý vết thương !” Liễu Tự Dieu theo gọi.
Năm nay Nghiệp quốc đón tết càng thêm náo nhiệt, chẳng chỉ vì mong của Tạ Dữ Quy, mà còn bởi Sở Lạc ở nơi đây. Pháo hoa nở rộ, chiếu sáng bầu trời đêm tĩnh lặng, điểm xuyết thành một khung cảnh rực rỡ huy hoàng.
Người đàn ông mặc áo bào đen, tóc bạc trắng, lặng ghế lên, giữa đôi mày tràn đầy nụ . Lúc , gỡ bỏ dáng vẻ uy nghiêm của đế vương, như trở về thuở thiếu niên phóng khoáng năm nào, thành kẻ thi nhân tự do năm xưa.
“Tiểu tiên tử, bao năm trôi qua, gọi là tiểu tiên tử, vẫn hợp lắm. Người gần như chẳng đổi chút nào.” Tạ Dữ Quy khẽ .
Sở Lạc bên cạnh lão nhân .
Nàng từng thấy lúc khốn cùng nhất, cũng từng thấy khi phong quang nhất. Những năm qua, bởi quanh nàng đều là tu hành, nên nàng từng để ý đến sự đổi dung nhan của khác. đối với tu giả mà , đời phàm nhân quả thật quá ngắn ngủi, cưới vợ sinh con nhanh, già cũng nhanh, một đời trôi qua trong chớp mắt.
Tạ Dữ Quy là một trong ít bằng hữu phàm nhân của nàng. Dù qua đời vì tuổi già, nhưng thời gian thật sự ngắn ngủi đến xót xa.
Khi Sở Lạc đang cảm khái vì , thì trong lòng Tạ Dữ Quy cũng dâng lên cảm xúc tương tự vì nàng. Suốt một đời, từng phụ lời hẹn với nàng, luôn tận tâm vì sự thịnh trị của Nghiệp quốc, hi sinh cả đời .
“Nếu kiếp ,” nghĩ, “ như nàng một kẻ thoát tục giữa thế gian.”
“Đẹp thật…” Sở Lạc ngẩng đầu pháo hoa rực rỡ, khẽ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-970-tieu-tien-tu.html.]
Đối với họ, đời phàm như những bông pháo hoa giữa trời đêm lóe sáng trong khoảnh khắc, tàn lụi — nhưng dù ngắn ngủi, vẫn rực rỡ đến động lòng.
Khoảng thời gian Sở Lạc ở hoàng cung Nghiệp quốc, nàng và Tạ Dữ Quy trò chuyện nhiều, cũng chuyện cùng vị thái tử tương lai.
Thái tử Tạ Dữ Quy đích bồi dưỡng, mặt đều xuất sắc hơn cả phụ hoàng.
Nghe Tạ Dữ Quy thường dẫn vi hành dân gian từ nhỏ, để tận mắt chứng kiến niềm vui nỗi khổ của dân chúng. Vì thế, Sở Lạc hài lòng với kế vị mà chọn.
Sau rằm tháng Giêng, Tạ Dữ Quy ngủ , bao giờ tỉnh nữa. So với những chịu bệnh tật dày vò mà lìa đời, thật an lành, chút đau đớn.
Sở Lạc, tính thời khắc , đến bên giường đêm đó, siêu độ linh hồn cho , tiễn luân hồi.
Khi tất cả kết thúc, nàng rời hoàng cung, cùng Liễu Tự Diêu đang chờ bên ngoài, trở về đạo môn.
Sáng hôm , khi phát hiện Tạ Dữ Quy qua đời, Sở Lạc cũng còn ở trong cung nữa.
Quốc tang diễn , đó là lễ đăng cơ của tân quân, thiên hạ đại xá.
Nghiệp quốc vẫn sẽ tiếp tục truyền đời, đời nối tiếp đời . Nếu thật duyên, lẽ Sở Lạc và Tạ Dữ Quy sẽ còn một ngày gặp .
…
Lại một trận cam lộ giáng xuống.
Giờ đây, tất cả tu giả trong thiên hạ đều mỗi mưa ngọt rơi xuống, nghĩa là Sở Lạc một vượt qua lôi kiếp, tiến thêm một cảnh giới mới.
Mọi chờ đợi trận mưa từ lâu. Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, cả giới tu chân như hồi sinh, linh khí tràn đầy, cỏ cây cũng tựa như sinh mệnh mới.
Trong Quảng Lâm Tự, một hòa thượng và một đạo nhân đối diện mái hiên, thưởng mưa pha .
Trọng Sơ đại sư xa về phía chân trời. Không ông lặng lẽ ngắm bao lâu, cho đến khi đối diện — Lý Thúc Ngọc khẽ cất tiếng:
“Tiền bối đang nghĩ về chuyện ở ?”
Quả thực, chuyện ở là điều khó quyết. Trọng Sơ đại sư từng là bạn tri kỷ của Bạch Thanh Ngô, tuổi tác nay cũng cao, đạo hạnh viên mãn. Tình cảnh của ông, kỳ thực khác gì Ô Bàn vẫn đang khổ cực tìm kiếm nơi nương náu để sớm vượt sang thế giới Thần Ma, mong phi thăng.
Chỉ khác ở chỗ, một tu đạo, một tu Phật.
Cánh cửa Thiên Môn đóng , đối với Trọng Sơ đại sư tuy là tai họa tận diệt, nhưng vẫn khiến việc trở nên rắc rối hơn nhiều.
Lý Thúc Ngọc vốn cho rằng ông cũng đang trăn trở điều , nào ngờ vị đại sư chỉ khẽ thở dài:
“Cơn mưa thật , mát mẻ vô cùng. Đệ tử của bạn ở giới tu chân sống yên . Không bạn đó của bần tăng, ở bên , cuộc sống an lành …”
Nghe , Lý Thúc Ngọc cúi đầu, giọng nhẹ : “Ngài nhất định sẽ gặp Bạch tiền bối.”
Trong tiếng của chút trầm buồn — lẽ vì gần đây quốc gia Đại Tĩnh đang rối ren, hoặc cũng bởi vì nỗi lo trong lòng chính .
Giờ đây, với những tu giả chút thông tin, việc Thiên Môn đóng còn là bí mật. Dù , hôm đó khi Xích Phát Tướng Quân phi thăng, một đạo sát lôi giáng xuống đ.á.n.h c.h.ế.t tại chỗ, cảnh tượng khiến sợ hãi đến tận xương tủy.
Con đường phía dường như còn lối. Tin trở thành tảng đá nặng đè tim của bộ giới tu hành.