Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 969: Đệ nhất mỹ nam

Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:12:30
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng dùng ấn chưởng môn mở cánh cửa kho báu của Lăng Vân Tông. Khi bước trong, âm thanh trống chuông quen thuộc vang lên.

Vẫn như khi, bao nhiêu năm trôi qua Lăng Vân Bảo Khố từng đổi. Bộ chuông mang tên “Thức Nhân” vẫn ở đó, mỗi khi tiến thì sẽ nghiêm cẩn tấu lên khúc “Nhập Đạo”.

Sở Lạc khẽ sang một cái, nụ nhẹ xuất hiện môi. Cô định bước tiếp thì bỗng nhiên tiếng nhạc uyển chuyển đột ngột biến đổi — từ nhẹ nhàng linh động trở nên trầm nặng, sát khí nồng nặc, như tiếng binh khí va chạm, ngựa hí vang vọng.

Trong kho báu nổi lên một luồng gió, ngay cả gió cũng lạnh thêm vài phần. Khúc nhạc chính là “Phá Trận Khúc”  khúc ca tái hiện chiến trường tàn khốc nhất, cuộc c.h.é.m g.i.ế.c dữ dội nhất đời.

Khoảnh khắc , Sở Lạc chợt sững .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thuở còn non nớt, nàng từng Tống chưởng môn nghiêm giọng rằng: Thức Nhân chỉ từng tấu khúc “Phá Trận” một — đó là khi Bạch Thanh Ngô bước Lăng Vân Bảo Khố. Từ đó về , khúc bao giờ vang lên nữa.

Mà cuộc đời của Bạch Thanh Ngô trong giới tu chân, quả nhiên ứng với ý nghĩa của khúc nhạc đó,  một đời chinh chiến, ngơi nghỉ.

Khi , nàng chỉ lo chọn cho một món linh khí thuận tay, chẳng bận tâm đến “Phá Trận Khúc” là gì.

Nay, bao năm , khi khúc nhạc một nữa vang lên, sự chấn động chôn giấu hàng chục năm như đ.â.m xuyên tim nàng.

Cả đời của Sở Lạc, chẳng cũng là những tháng ngày chinh chiến, phiêu bạt đó ?

Trước , e rằng vẫn sẽ tiếp tục như thế.

Thì thứ đều định sẵn từ lâu . Dù năm xưa nàng chẳng thể vì đại nghĩa mà hi sinh, chỉ mong sống yên bình an, nhưng vận mệnh vẫn đẩy nàng bước con đường m.á.u lửa .

“Phá Trận Khúc” vẫn tiếp tục vang lên. Giai điệu trầm hùng như phác họa chiến trường mịt mù cát bụi  nơi năm xưa là Bạch Thanh Ngô cầm thương , nay là Sở Lạc.

Nàng lặng lẽ hết khúc nhạc, mãi đến khi Lăng Vân Bảo Khố trở yên tĩnh, mới dần hồi thần. Sau đó, nàng tiếp tục sâu bên trong, chọn lấy những thiên tài địa bảo để tu sửa trường thương Phá Chiều.

….

“Haizz…”

Nhìn bóng trong gương, Liễu Tự Diêu khẽ thở dài một .

Gương mặt trẻ trung, tuấn tú năm nào nay còn. Hắn để râu dài bạc trắng, ngay cả bộ y phục lam nhạt mà từng ưa thích cũng đổi thành màu lam sẫm, trầm và chững chạc hơn nhiều.

“Haizz—” Hắn nặng nề thở dài một .

“Thở dài gì chứ, lâu cũng quen thôi mà?” Phía , một nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ đến mức gần như mỹ, mỉm .

“Chưởng môn, …”

Liễu Tự Diêu định mở miệng thì cắt lời.

“Này, sửa cách xưng hô đấy. Giờ ngươi mới là chưởng môn của Thượng Vi Tông.” Vu Thính , “Liễu chưởng môn.”

Liễu Tự Diêu nhịn liếc gương, ánh mắt dừng gương mặt trẻ trung, tuấn của phía .

“Ta vẫn hiểu. Kế nhiệm chưởng môn là một chuyện, còn diện mạo là chuyện khác. Tại nhất định cố tình cho trông già ?”

“Trùng hợp , cũng nghĩ y hệt ngươi,” Vu Thính đáp, “dù trai thế khoe thì thật uổng. ngươi , bao nhiêu chưởng môn, bao nhiêu chưởng môn, ai thế ? Đó là kinh nghiệm bao đời để , đừng hỏi, lời là .”

“Ta quan tâm ánh của khác,” Liễu Tự Diêu trợn mắt, “chỉ sợ nếu  thấy , chắc chắn sẽ lấy chuyện một trăm năm. Nghĩ thôi tức.”

“Hửm?” Vu Thính đoán vài phần, “Ngươi hẹn Tiểu Lạc ?”

“Phải, nàng sắp tới Thượng Vi Tông .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-969-de-nhat-my-nam.html.]

“Giờ nàng là hùng của tu chân giới, công thần bậc nhất. Ta cuối cùng cũng rảnh rỗi . Chờ lát nữa qua Lăng Vân Tông tìm lão Tống một chuyến, gặp nàng.”

Nghĩ đến đây, Liễu Tự Diêu khỏi thấy đau đầu.

Từ khi Vu Thính còn chưởng môn, thể dùng dung mạo trẻ trung như xưa. Giờ mà Lăng Vân Tông, tám phần là để khoe khoang với Tống chưởng môn . Nghĩ kỹ cũng đúng, Tống chưởng môn còn lui vị, mà vội bỏ chức như thế…

Khi Sở Lạc đến cổng Thượng Vi Tông, đang định lấy lệnh bài phận để tử canh cổng kiểm tra, thì một giọng vang lên từ trong môn.

“Lâu ngày gặp, Tiểu Lạc càng ngày càng xinh nha.”

Sở Lạc ngẩng đầu, thấy một mỹ nam xa lạ bước . Khi mỉm , vài phần khí chất quen thuộc.

Sở Lạc khẳng định từng gặp đang gọi ai?

Sở Lạc ngẩn : “Đẹp trai, ngươi là ai thế?”

Câu rơi xuống, trong mắt Vu Thính nụ càng sâu hơn. Hắn lấy từ một chiếc quạt ngọc, giơ lên che mặt, khi mở miệng , giọng biến thành âm thanh già nua, quen thuộc.

“Tiểu Lạc …”

Sở Lạc lập tức trừng to mắt.

“Vu chưởng môn! Thì lời ngài rằng khi còn trẻ là nhất mỹ nam, khoác lác thật !”

“Khụ khụ, giờ còn là chưởng môn nữa,” Vu Thính phong thái tiêu sái thu quạt , “Gia đây nghỉ hưu .”

“Thế còn chuyện ngài từng nữ tử trong môn trêu ghẹo, cũng là thật !” Sở Lạc sáng mắt hỏi tiếp.

“Ngươi cứ nhớ mấy chuyện hả!” Vu Thính gõ nhẹ lên đầu nàng, : “Đi thôi, qua Lăng Vân Tông dạo một vòng, cho Tống chưởng môn thêm chút phiền phức.”

“Xuân của Vu chưởng môn tới …” Sở Lạc theo bóng lưng rời , khẽ lẩm bẩm, ánh mắt chợt sáng lên, “Vị ‘quỷ tài họa sư’ đó…”

Liễu Tự Diêu xong y phục, chỉnh dáng vẻ nghiêm nghị của tân chưởng môn, liền ngoài báo: Sở Lạc tới.

Hắn soi gương một nữa.

Ừm… Bao nhiêu năm qua , chắc Sở Lạc cũng trưởng thành, trầm hơn nhiều .

Tự an ủi như thế, bước ngoài nghênh đón nhưng mới mở cửa, ánh sáng chói lóe khiến nhíu mày.

Trước mặt, Sở Lạc đang cầm linh khí truyền ảnh lia liên tục, còn híp mắt : “Ảnh nhé, gửi cho sư xem.”

“Ngươi!” Liễu Tự Diêu lập tức sa sầm mặt, vươn tay định giật , “Ta mà, ngươi đúng là chẳng bao giờ ý !”

“Hì hì!”

Sở Lạc nhanh nhẹn tránh . Liễu Tự Diêu vẫn như , chịu bỏ qua, khiến nàng trêu: “Ê, quỷ tài họa sư, giờ ngươi là Liễu chưởng môn đấy nhé. Một chưởng môn mà còn giữ nổi vẻ nghiêm túc ?”

Câu dứt, Liễu Tự Diêu quả thật tức đến nghiến răng, cố nén , ép thẳng, gương mặt lạnh lùng.

“Đợi đấy, sẽ ngày cũng nghỉ chức!”

“Vài trăm vài ngàn năm nữa mới tới ?” Sở Lạc ôm bụng nghiêng ngả, “Khó thật, nghĩ thôi cũng thấy khó !”

“Được .” Liễu Tự Diêu xua tay, ánh mắt vô tình dừng vết sẹo dữ tợn nơi cổ nàng, “Vết ?”

Nghe hỏi, nụ mặt Sở Lạc dần nhạt xuống.

“Ta vội vã chạy đến đây, đ.á.n.h liều một chút thôi, tính là thương nặng. Ngươi từng tính thọ mệnh của Tạ Dữ Quy sắp tận .”

Loading...