Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 957– Đã rất gần rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:11:44
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một luồng căng thẳng như sợi dây thần kinh sắp đứt khiến Sở Lạc rùng . Nàng khẽ: “Chỗ mà sư tổ thể đặt chân đến, cũng thể .”

“Ngươi thật sự quyết định ?”

Vân Nhược Bách nàng, trong lòng phức tạp. Nàng tin thực lực của Sở Lạc, nhưng dù Vô Nhai Quỷ Cảnh là nơi hiểm ác và thần bí, chỉ vì một điều chắc chắn mà liều xông , đó chẳng khác nào lấy tính mạng đ.á.n.h cược. Nếu lời là Sở Lạc, e rằng phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là ngăn cản.

“Không thể chờ thêm nữa.”

Sở Lạc nhớ khi còn ở Quỷ giới, chiếc chuông vàng bên hông từng tự vang lên ngừng, trong lòng liền dâng lên một dự cảm khó tả.

“Nay đến Vô Nhai Quỷ Cảnh.”

Nghe , Vân Nhược Bách cũng vội dậy, giọng run rẩy: “Mọi … sẽ quên ngươi đấy!”

Bước chân Sở Lạc khựng nơi cửa. Nàng chậm rãi đầu, về phía những thành viên của Lôi Đình tiểu đội.

“Không . Ta sẽ quên các ngươi. Dù Vô Nhai Quỷ Cảnh đáng sợ đến mức nào, chỉ cần còn sống, nhất định sẽ mang trở . Khi đó, các ngươi sẽ nhớ … và cả . Trước khi về, đừng quá bận tâm về những ký ức xóa   hãy tiếp tục những gì các ngươi tin là đúng. Và, nhất định tin .”

Nghe đến đây, trong lòng Vân Nhược Bách chợt khẽ rung động, khoé môi nở một nụ nhẹ.

Họ bao giờ nghi ngờ Sở Lạc.

Ban đầu là vì nàng là hậu duệ của Bạch Thanh Ngô, về , là vì chính con nàng.

Lôi Thừa Chí trầm giọng : “Thế gian … cần kẻ dám bảo hộ.”

Khoảnh khắc , chợt nghĩ, lẽ cảm giác của khi Sở Lạc lúc , chính là cảm giác mà tổ tiên năm xưa từng khi Bạch Thanh Ngô.

“Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi !” Trác Nhất đột nhiên hét lên, nụ ngốc nghếch nở mặt.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tiếng hô khiến giật . Bách Xuyên Thư Yên ôm n.g.ự.c định mắng , nhưng khi thấy vẻ ngây ngô khuôn mặt , nàng lặng .

Phải … bao nhiêu năm chinh chiến, bao nhiêu m.á.u và nước mắt, mài mòn ngọn lửa hăng hái của bọn họ. Cái ngốc nghếch, cái nhiệt huyết thuở ban đầu, từ lâu phai nhạt.

Chỉ Trác Nhất — từng đổi. Vẫn là kiếm si ngày nào, vẫn ngây thơ và thuần khiết như thuở ban đầu.

Bách Xuyên Thư Yên khẽ mỉm , xoay : “Mỗi thời khắc đều !”

Sở Lạc bật , đôi mắt sáng như : “Khắc ghi ý chí của Lôi Đình!”

Nói dứt lời, nàng bước ngoài, nắng vàng chiếu rọi khắp . Bóng dáng nàng lấp lánh trong ánh sáng, tay khẽ vẫy: “Đợi trở về!”

Lôi Thừa Chí lớn, đáp : “Lôi Đình tiểu đội, thành viên 1567 — chúng đợi ngươi tái nhập đội!”

Sở Lạc đầu, ném lên cao một ấn chương hình tia chớp. Ấn chương lóe sáng, đó bay thẳng tay Lôi Thừa Chí.

“Giữ giúp . Khi trở về… sẽ tự đến lấy.”

Đó là ấn chương 1567 — tín vật nàng nhận khi đầu gia nhập Lôi Đình tiểu đội. Từng năm tháng trôi qua, nó vẫn nàng giữ gìn như báu vật.

 

Vô Nhai Quỷ Cảnh.

Trên vách đá treo lơ lửng giữa tầng mây, từng luồng cương phong dữ dội xoáy cuộn như xé nát hư . Trong ghi chép của Lôi Đình tiểu đội, Vô Nhai Quỷ Cảnh bao giờ xuất hiện loại cuồng phong — rõ ràng là mới sinh lâu, hơn nữa, ẩn trong đó là một luồng khí tức quen thuộc.

“Xích Phát tướng quân… từng đến đây?”

Những cơn gió như tấm màn chắn vô hình, ngăn cách bộ quỷ cảnh khỏi thế giới bên ngoài. Người ngoài thể , kẻ bên trong cũng chẳng thể .

Chẳng lẽ… quên  chính là kẻ Xích Phát tướng quân ám hại, rơi nơi ?

Sở Lạc khẽ nheo mắt, thấp giọng : “Vậy thì lắm… đang tìm ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-957-da-rat-gan-roi.html.]

Nàng xếp bằng nơi mép vực, bắt đầu khởi động pháp thuật. Đó là một loại bí thuật truy tung khí tức của quỷ tu, học trong thời gian ở Quỷ giới. Trước nay từng cơ hội sử dụng, nhưng là lúc thích hợp nhất.

Nguyên thần của nàng, bước Hóa Thần kỳ, dần tản hòa cương phong.

Ngay lúc , Xích Phát tướng quân tựa hồ cảm nhận , lập tức thu hồi luồng cuồng phong ở cửa quỷ cảnh. Dấu vết Sở Lạc đang truy tìm bỗng đột ngột biến mất.

Trước mắt, phong bạo tan , Sở Lạc khẽ nhướng mày: “Sợ đến ? Xem … ngươi quả thật thương nặng.”

Rào cản mất, Sở Lạc do dự nữa. Nàng rút cây trường thương Phá Chiều, ảnh như tia sáng rơi thẳng xuống vực sâu.

Càng xuống, khí tức càng quỷ dị. Nơi khác xa so với những ghi chép của Lôi Đình tiểu đội.

Là do năm tháng đổi , kẻ cố tình sửa đổi kết cấu của quỷ cảnh ?

Nghĩ đến đó, Sở Lạc chợt rùng . “Người đến …?”

Bóng tối dần nuốt trọn hình nàng. Giữa vô tận đó, ánh mắt nàng khẽ run lên.

“Tô Kỳ Mộc… ngươi đang ở …”

Ký ức tràn về như thủy triều. Người cả thế gian lãng quên — chính là Tô Kỳ Mộc.

Chiếc chuông vàng bên hông, là vật trao. Thành Vân Lai, là nơi nàng tìm đến vì . Cả con ch.ó nhỏ tên Khai Tâm — cũng là nhặt về.

Còn tiếng chuông ba hồi… chính là ám hiệu — “Ta vẫn .”

Sở Lạc khẽ thở dài. “Ngươi như thế … còn ?”

Nàng lắc nhẹ chuông vàng, truyền luồng nghiệp hỏa của trong. Nơi tăm tối ánh sáng, nếu dùng nghiệp hỏa để soi đường, lẽ dễ tìm thấy hơn.

khi nàng định truyền âm qua chuông, từ phía vách đá đột nhiên b.ắ.n mũi đá đen nhọn hoắt như lôi điện, lao thẳng về phía nàng.

Sở Lạc buộc thu chuông , dốc bộ thần niệm ứng phó với cơn công kích dữ dội trong bóng tối.

Ở đáy sâu của quỷ cảnh, Tô Kỳ Mộc đang tĩnh tọa. Giữa luồng linh khí quanh , mơ hồ vệt ma khí lẫn .

Lông mày nhíu chặt, môi khẽ rướm máu. Mở mắt , trong đôi đồng tử chỉ còn vẻ mệt mỏi và cô tịch.

Hắn khẽ nghiêng , tựa tảng đá lạnh bên cạnh, ngẩn ngơ hư vô.

Làn ma khí quanh vẫn quẩn quanh tan, mãi lâu , mới từ từ đưa tay, dẫn sợi ma khí tụ lòng bàn tay .

Tô Kỳ Mộc lặng lẽ chằm chằm luồng ma khí đang lượn lờ trong lòng bàn tay.

Hắn rõ, tâm cảnh của chẳng còn trong sáng như xưa. Nếu cứ để mặc thế , sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Nếu là , nhất định sẽ dừng , tìm nơi tĩnh tu, mài giũa tâm tính, hạn chế việc vận dụng linh lực để tránh rơi ma đạo. Thế nhưng giờ đây, còn cảm thấy cần thiết nữa.

Dẫu thật sự tẩu hỏa nhập ma… thì ? Chỉ cần đổi sức mạnh, sức mạnh thể chống Vô Nhai Quỷ Cảnh, như thế cũng đủ .

Vì thế, luồng ma khí   cũng chẳng chuyện .

Ngay khi ý niệm đó lóe qua trong đầu, từ chiếc chuông vàng bên hông bỗng b.ắ.n một tia hỏa quang chói mắt.

Đó là Nghiệp hoả của Sở Lạc — thứ ngọn lửa khắc tinh của tà khí.

Vừa xuất hiện, luồng nghiệp hỏa liền cuộn thành một dải lửa, xông thẳng tới lòng bàn tay , mạnh mẽ thiêu rụi luồng ma khí , để chút tro tàn.

Tô Kỳ Mộc cúi mắt chuông vàng, khóe môi khẽ cong, bật khẽ khàng. Hắn còn tưởng là Sở Lạc đang nghịch ngợm với món đồ mà nàng quên nguồn gốc từ lâu.

nụ chỉ tồn tại trong chốc lát, ánh mắt chợt ngưng .

Chiếc chuông — chiếc còn gần .

Loading...