Nhìn thấy là Sở Lạc, trong đó còn nhiệt tình chào hỏi nàng.
“Tiểu Cá Mập, các ngươi ở đây?”
“ Sư tôn chúng đến giúp một tay. Bây giờ Thần Mộng Tông vây khốn, hai ma môn bọn họ giao nộp bộ tài nguyên trong Thiên Ngạc Tông thì mới chịu thả .” Tần Tiểu Sa rắc gia vị, động tác lưu loát đáp, “ bọn thể giúp công .”
“Khó nhọc đánh hạ Thiên Ngạc Tông, nếu thật sự giao hết bộ tài nguyên thì chẳng coi như chẳng thu gì, còn lỗ cả binh lực vật lực ?” Sở Lạc hỏi tiếp: “Trong ám bộ thương lượng với Thần Mộng Tông ?”
Tần Tiểu Sa gật đầu.
“Người là ai?”
“Sư tôn .”
“…”
Tần Tiểu Sa lật mặt cá, nghiêng đầu tò mò biểu cảm mặt Sở Lạc.
“Vãn Tranh sư tỷ, ngàn vạn đừng xung đột với bọn họ…” Sở Lạc lẩm bẩm.
Có điều nghĩ đến việc Doãn Phách là kẻ chu , loại chuyện hẳn sẽ xảy .
Trong vòng vây quân đội của Bách Diện Giáo và Nhật Nguyệt Tông, lặng yên một tiếng động mà lẻn , ngoài Vãn Tranh sư tỷ thì e rằng chỉ Tiểu Cá Mập. Nàng thể để Tiểu Sa mạo hiểm như .
“ , điều kiện chúng đưa là gì?” Sở Lạc hỏi.
“Hà Trưởng lão , để Thần Mộng Tông thu nhận tất cả phàm nhân chạy thoát khỏi các thành trì mà Lạc sư tỷ phá hủy, hơn nữa còn cho họ những quyền lợi vốn của thường. Chỉ cần bọn họ đồng ý, chúng sẽ trong ngoài giáp công, diệt gọn quân đội của hai ma môn .”
Thực lực của ám bộ cần nghi ngờ, Sở Lạc lập tức nhập đội. Tuy nàng vẫn tình hình bên trong thế nào, nhưng sự sắp xếp của Lăng Vân Tông chu , nàng cũng chẳng cần vẽ rắn thêm chân, chỉ cùng các thành viên ám bộ khác chờ mệnh lệnh ở vòng ngoài.
Trời tối.
Trong doanh trướng ở trung tâm thung lũng, Doãn Phách cầm bút chữ, đó nhúng nước dùng lửa đốt.
Vãn Tranh bên cạnh, đang truyền tin về Thần Mộng Tông.
Tuy Doãn Phách chinh, nhưng trong Thần Mộng Tông tất nhiên vẫn lực lượng đáng tin cậy trấn thủ.
“Viện binh của ngươi sẽ đến .” Vãn Tranh mở miệng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quân đội Bách Diện Giáo và Nhật Nguyệt Tông dám tiêu hao cùng Thần Mộng Tông ở đây, tất nhiên sẽ chuẩn kỹ càng, ngăn cản viện binh ngoài chiến trường.
“Đạo trưởng lo xa .” Doãn Phách yên tĩnh ánh lửa trong nước, “Ta chuẩn suốt năm năm, đủ lâu . Ngươi lẽ chú ý, lãnh thổ ma giới lâu còn mưa đen, đó là điềm lành.”
Vãn Tranh mặt biểu cảm .
“Ta vốn định kẻ cứu thế, nhưng một khiến cảm nhận : càng cao, càng thể nắm giữ vận mệnh của nhiều . Mà việc chỉ cần nỗ lực một chút là thể thành, cớ gì ?”
Trong doanh trướng vẫn vô cùng yên tĩnh.
“Hai ngày nữa sẽ kết quả.” Doãn Phách chậm rãi .
Trong đêm đen, một ma tu vội vã đường núi. Vừa qua một vũng nước, chẳng bao lâu xuất hiện vài giáo đồ Vũ Điệp Giáo trong vũng đó.
“Không đúng, ba ngày . Người thả nhưng vẫn liên lạc với ai cả, thật sự là đồng bọn của thích khách ?”
“Có khi nhận , nên cố tình vòng. Cứ theo dõi, tin về tổ chức của !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-716-khuynh-cam-linh.html.]
Mấy giáo đồ thu liễm khí tức, cẩn trọng bám theo. bao xa, đột nhiên dừng , bất động yên.
Giáo đồ Vũ Điệp Giáo dám tiến lên, bỗng tiếng của .
“Hơ… ha ha ha, ha ha ha ha——”
Theo tiếng , cơ thể bất ngờ bốc cháy từ trong ngoài. Ngọn lửa trắng bệch lan khắp . giãy dụa, chỉ xoay , chỉ tay về phía chỗ các giáo đồ đang ẩn nấp.
“Các ngươi sẽ kết cục ! Vũ Điệp Giáo tất chết!!!”
Âm thanh lạnh lẽo như ác quỷ rơi xuống, ngọn lửa trắng từ thể rơi xuống đất, điên cuồng lao về phía đám giáo đồ.
“Không ! Là cạm bẫy! Mau chạy!”
khi kịp phản ứng thì muộn. Lửa trắng bám lên cơ thể họ, dù chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ bùng lên thành mảng lớn, cuối cùng sống sờ sờ nuốt chửng bọn họ.
Người dùng chính sinh mạng bày trận, giữ bí mật, mang theo mấy kẻ thù truyền kiếp chôn cùng.
Sau khi tất cả c.h.ế.t sạch, ngọn lửa trắng cũng tự biến mất. Gió thổi, tro cốt ma tu bay lên, trong đó chui một hình nhân nhỏ màu vàng.
Hình nhân bò khỏi tro tàn biến thành một lực sĩ giáp vàng. Hắn cảnh tượng trống rỗng mắt, bối rối gãi đầu.
Thanh âm của Tô Kỳ Mộc đột nhiên vang lên trong đầu .
“Tan ——”
Lời dứt, lực sĩ giáp vàng liền hóa thành vệt kim quang tiêu tán. Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu đổ nát, le lói ánh lửa.
Một nam nhân khoác áo choàng , thẳng hướng chính điện.
Người phụ nữ mang mặt nạ bên đống lửa, cúi đầu đóa bạch đồ mi trong tay, một giọt lệ bất ngờ rơi lên cánh hoa.
“Khuynh sư tỷ, trở về !”
Nam nhân bước , lập tức bỏ mũ choàng rộng xuống, quỳ gối đất.
“Những khác đều phân tán như lời hẹn… bọn họ… sẽ về nữa.”
Khuynh Cẩm Linh lặng im .
Nam nhân nặng nề dập đầu.
“Ta đáng chết! Lẽ lúc Giáo chủ Hồng Y xuất hiện xông lên liều c.h.ế.t cùng bà . Các đồng môn khác vì che chở mà nhiều việc, nhưng Giáo chủ Hồng Y căn bản từng gặp chúng , chỉ nguyên thủ lĩnh Ám Phủ Vệ Linh Lung xuất hiện qua…”
Lời còn dứt, Khuynh Cẩm Linh đột nhiên sang: “Linh Lung? Nàng chẳng c.h.ế.t ?”
“Nàng sống .” Nam nhân quả quyết: “Ngay cả của Vũ Điệp Giáo cũng từng nghi ngờ phận nàng. Nhất định là Giáo chủ Hồng Y khiến nàng sống . Con bướm đỏ tay nàng, thật sự thể khiến c.h.ế.t sống !”
Khuynh Cẩm Linh bỗng dưng bật dậy.
“Ngươi thật chứ?”
“Vốn dĩ chữ m.á.u chúng để đường Gia Vinh cũng mong Hồng Y giáo chủ tin tưởng đích đến. hôm đó bà xuất hiện. Nếu rằng việc để dụ chúng mặt, thì bà thể tìm thêm vài kẻ thế trong kiệu, hà tất tự mạo hiểm? Có lẽ, chính là vì tên Linh Lung …”
“Chết mà sống …” Ánh mắt Khuynh Cẩm Linh chằm chằm .
Người đàn ông tiếp tục : “Ta thể thành nhiệm vụ của , nhưng nhất định mang tin tức trở về. Nếu Hồng Điệp thể khiến c.h.ế.t sống , thì tông chủ, thiếu tông chủ, chẳng Bạch Hỏa Tông chúng sẽ hy vọng Đông Sơn tái khởi …”