Tiết Quán giải thích: "Địa tiên chỉ là cách gọi của người dân, con dê yêu này lúc nhỏ sống trên núi, tình cờ mở ra linh trí, sau đó bắt đầu tu luyện."
"Chúng ta đã xem qua tài liệu về con dê yêu trong đạo quán, vì nó có tâm tính thiện lương, không làm hại ai, ngày ngày ăn gió uống sương, mượn tinh hoa của trời đất tu luyện, nếu có người dân lạc đường trên núi, nó sẽ chỉ đường cho họ."
"Nó còn mỗi năm đều đến thăm Lăng Vân Quán, nhưng do có kết giới bên ngoài, yêu ma quái quái không thể vào được, nên nó chỉ đứng xa xa hành lễ."
"Vì nó không g.i.ế.c chóc hại người, các đệ tử quản trực trước đây cũng không động vào nó, đến Quản sư đệ và Lưu sư đệ cũng để nó tiếp tục sống ở núi rừng."
"Vậy nên, Hoa Dương Bà Bà là một yêu tốt sao?" Sở Lạc hỏi.
"Yêu tộc có tốt có xấu," Hồ Ly nói.
Đôi mắt cười nhìn về phía cô, "Thực ra chúng không khác gì so với con người, Lăng Vân Tông luôn có mức độ tiếp nhận tộc yêu cao hơn các tông môn tiên khác."
"À, phải rồi, muội có nghe thấy chuyện gì về con yêu quái dê ở làng Quế Hoa không?" Triệu Anh Huyên hỏi.
Sở Lạc thẳng thắn đáp: "Trong làng Quế Hoa có một bà lão họ Lương, năm tháng trước bà đã nhặt được một bức tượng gỗ của Hoa Dương Bà Bà từ trong núi, sau đó mang về nhà thờ cúng. Ta thấy bà ấy rất thành kính với bức tượng đó."
"Chắc là con yêu quái dê đó đã giúp bà ấy một lần nào đó."
Trở lại làng Quế Hoa, may mắn là không gặp phải người của Thượng Vi Tông, nhưng khi Triệu Anh Huyên dẫn Sở Lạc đến nhà một gia đình có người mất tích, người trong nhà vô tình tiết lộ rằng trước đây đã có đạo sĩ đến hỏi về vụ mất tích này.
Có vẻ như người của Thượng Vi Tông cũng đang hành động nhanh chóng.
"Gia đình này mất tích một bé trai năm tuổi, theo mô tả của phụ huynh, hai ngày trước bé đang chơi trò chơi trốn tìm ngoài cửa với mấy đứa trẻ khác, đến khi trời tối, những đứa trẻ ở các nhà khác đều về nhà, chỉ có nhà này là không thấy bé trở về."
"Ở xung quanh không có khí tức yêu quái hay ma khí, nếu không phải bị tà vật quấy phá thì khả năng cao là bị tên bắt cóc lừa đi."
"Những đứa trẻ chơi cùng bé đã được hỏi qua, tất cả đều nói không thấy người nào khả nghi tiếp cận. Ta định sẽ quay lại hỏi thêm những đứa trẻ kia, hy vọng sẽ có phát hiện mới."
Triệu Anh Huyên nói.
Ánh mắt của Sở Lạc nhìn vào trong cánh cửa mở, trong nhà, người mẹ của đứa trẻ đã khóc đến quặn lòng, người cha ngồi bên cạnh cúi đầu im lặng, chỉ có cô bé gái sáu bảy tuổi bên cạnh hai người đang khóc lóc om sòm.
"Mẹ mua vải hoa cho em trai may áo, con cũng muốn có áo mới, con cũng muốn có áo mới!"
"Em trai con đã mất rồi, con còn chỉ nghĩ đến việc có áo mới!"
"Huhuhu, mẹ thiên vị! Tất cả đồ tốt đều cho em trai, con cũng muốn áo mới!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Đừng khóc nữa! Vào phòng của con đi!"
"Sở sư muội?" Triệu Anh Huyên gọi từ bên cạnh.
Nghe vậy, Sở Lạc mới bừng tỉnh: " Triệu sư huynh, hay là chúng ta đi qua nhà những người mất tích khác trước?"
"Cũng được, gần đây có một gia đình nữa, người mất tích là một phụ nữ đã có chồng, khác với những người khác, cô ấy mất tích vào ban đêm."
Triệu Anh Huyên dẫn Sở Lạc rời khỏi nhà này, đi đến nhà tiếp theo.
Khi Sở Lạc vừa bước ra khỏi cửa, cô bất ngờ nhìn thấy một mảnh trắng ở góc tường.
Lông dê?
Sở Lạc bước lại gần nhặt mảnh lông dê trên mặt đất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của bức tượng gỗ yêu quái dê ở nhà bà lão Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-65.html.]
Cái này trông rất giống.
Đến nhà tiếp theo, ngôi nhà lạnh lẽo, chỉ có một người đàn ông đang chẻ củi trong sân.
"Đây là Mã Tứ phải không?" Triệu Anh Huyên gõ cửa sân.
Nghe vậy, người đàn ông chẻ củi nhìn sang, vội dừng công việc lại.
"À? Lưu đạo trưởng của Lăng Vân Quán đã đến nhà ta rồi," MãTứ nói như vậy nhưng vẫn mở rộng cửa, " Mấy vị đạo trưởng đến để điều tra án phải không, xin mời vào, xin mời vào."
"Mã Tứ, chúng ta có thể xem nơi vợ anh ở không?"
"Được, đi theo ta."
Mã Tứ dẫn hai người vào một căn phòng.
Trong phòng chỉ có đồ dùng của phụ nữ, Sở Lạc cảm thấy lạ lùng: "Hai người không phải vợ chồng sao, sao lại không ở cùng nhau?"
"À..." Mã Tứ có vẻ hơi ngượng ngùng, "Vợ ta tính khí cao ngạo, lúc nào cũng nói ta vô dụng, chúng ta đã chia ra ở từ lâu rồi."
Sở Lạc gật đầu nghiêm túc, nhưng không biết Triệu Anh Huyên lại hướng ánh mắt kỳ lạ về phía cô.
Sở sư muội mới có mười hai tuổi thôi. Sao cô ấy lại chú ý đến chuyện này?
Sở Lạc tiến đến bàn trang điểm.
Trên bàn có một đoạn cành liễu cháy xém, Triệu Anh Huyên lại thấy Sở Lạc nhìn vào gương, lấy đoạn cành liễu cháy xém vẽ lên lông mày của mình.
"Sở sư muội?"
Nghe vậy, Sở Lạc quay người lại, đưa nhành liễu kia cho Triệu Anh Huyên.
“Triệu sư huynh, người mất tích trước đó có lẽ đã trang điểm rất kỹ.”
Triệu Anh Huyên nhận lấy cành liễu, có chút khó hiểu:
“Giữa đêm khuya còn trang điểm làm gì chứ?”
“Khụ khụ khụ...”
Mã Tứ đứng bên cạnh đỏ mặt, ho mấy tiếng, vừa dứt cơn ho đã phát hiện Sở Lạc và Triệu Anh Huyên đang tròn xoe mắt nhìn hắn một cách kỳ quái.
“Thôi được rồi, để ta nói thật cho hai vị nghe,”
Mã Tứ thở dài, “Đêm hôm vợ ta mất tích, nàng không có ở trong sân đâu, mà là lên trấn để gặp một lão gia giàu có. Lão ta vừa ý dáng người của nàng, bảo chỉ cần bầu bạn một đêm thì sẽ trả cho hai lượng bạc!”
Nghe đến đây, Triệu Anh Huyên và Sở Lạc cùng chớp mắt hai cái.
Cùng lúc đó, không xa nhà Mã Tứ, mấy đệ tử của Thượng Vi Tông đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa?”
Người bị hỏi gãi đầu:
“Người mất tích... dáng người rất đẹp.”