Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 533: “Mỗi người trở về tông môn”
Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:11:28
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không... không thể như vậy được, Liễu sư huybg, chúng ta hãy nghĩ cách khác đi, nhất định vẫn còn cách khác. Việc tiến vào quỷ cảnh là quyết định chung của tất cả chúng ta, sao có thể để một mình huynh gánh chịu hậu quả?"
"Dù định sẵn phải có người hi sinh, ta cũng hy vọng số người hi sinh càng ít càng tốt." Liễu Tu Doanh đưa tay vỗ nhẹ vai ông, "Lần này, đổi thành ngươi chăm sóc mọi người."
Dù trong lòng Nguyên Thương Quyết đầy luyến tiếc, nhưng ở vào cảnh ngộ như hiện tại, chỉ có như vậy mới có thể rời khỏi Thần Ma cảnh và đưa những tin tức quan trọng ra ngoài.
Ông không thể ích kỷ giữ chặt lấy sư huynh, chỉ có thể trân trọng từng khoảnh khắc ngắn ngủi còn lại.
Đồng thời ghi tạc lời dặn của Liễu sư huynh, chăm sóc thật tốt cho tam sư đệ.
Ông có thể cảm nhận được, nếu như Tả Hoành Thận không muốn nói, thì chẳng ai có thể khiến hắn mở miệng.
Có lẽ sau khi rời khỏi quỷ cảnh, đợi đến lúc Túc Minh Khuynh tỉnh lại, tất cả mới có thể sáng tỏ.
Sức mạnh của hắc khí vẫn đang điên cuồng tăng trưởng, rất nhanh đã dồn ép họ đến đường cùng. Gần như tất cả mọi người đều bị rớt cảnh giới, không thể nào chống đỡ nổi đợt công kích tiếp theo.
Sấm sét nổ vang, mây đen che trời.
Hắc khí cuồn cuộn tràn tới như sóng dữ nuốt chửng cả vùng trời, uy lực cường đại và âm thanh gầm rú hung ác khiến người ta chỉ cần liếc nhìn cũng thấy như sẽ bị xé xác ngay tức khắc.
Những thiên tài xuất chúng nhất trong đạo môn, ai nấy đều mang cơ thể đầy máu, chật vật vô cùng, bị ép lùi từng bước dưới áp lực của hắc khí.
Đúng vào lúc ấy, một tiếng quát vang vọng vang lên giữa thiên địa.
"Nhật nguyệt tinh phong, vạn vật hóa sinh!"
Linh khí cuồn cuộn lập tức quét sạch tai họa xung quanh. Người đang chống kiếm quỳ một gối trên mặt đất nhanh chóng bấm pháp quyết dựng trận.
"Xích cáo thượng vi, hỏa lôi điện quang!"
Lửa, sấm, chớp cuồn cuộn, tựa như bầu trời sắp đổ sụp.
Máu từ trán chảy xuống, hòa vào nước mắt, lan mờ trong đôi mắt. Nguyên Thương Quyết nhìn người đang đứng trong trung tâm của hỏa lôi điện quang kia – người đã lớn lên cùng ông, luôn chăm sóc ông từ bé. Bao nhiêu ký ức tràn về.
Cuối cùng tất cả hóa thành ánh mắt kiên định của Liễu Tu Doanh vào giờ phút này.
"Xả thân ta đây, mở thiên môn!"
Liễu sư huynh, huynh cứ yên tâm mà đi. Gánh nặng trên vai huynh, đệ sẽ tiếp nhận.
Nguyên Thương Quyết lặng lẽ nhìn hắn trong ánh sáng sáng tối đan xen. Vào giây phút đó, ông trái lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Những lời Liễu Tu Doanh đã dặn dò, từng chữ từng câu, như vang vọng trong đầu ông.
Câu cuối cùng, là dành cho sư đệ của bọn họ – Tả Hoành Thận.
"Nếu có thể, hãy khuyên hắn quy chính."
Chân trời sáng rực kim quang, kết thành từng bậc thang kéo dài đến dưới chân họ.
Đó là cánh cửa mà Liễu Tu Doanh đã dùng cả sinh mệnh để mở ra cho họ.
Nhìn từng bóng người cuối cùng bước lên bậc thang, dần biến mất trong quỷ cảnh.
Người ở trung tâm pháp trận – ông lão tóc trắng đã bị hút cạn linh lực và sinh khí – cũng khép lại đôi mắt mờ đục trong mãn nguyện.
Tin tức đã được truyền ra ngoài.
Tu chân giới còn có cơ hội sống.
Cả đời này của ông, đáng giá rồi.
–
"Máu đã cầm chưa? Không được, vẫn chưa ổn, để ta giúp ngươi."
"Yên tâm ăn đi, ta còn mang theo không ít đan dược."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-533-moi-nguoi-tro-ve-tong-mon.html.]
"Thương thế nặng thế này, ta truyền linh khí cho ngươi trước... đừng lo, ta tu luyện bằng linh thạch, bổ sung lại nhanh lắm."
Sau khi rời khỏi Thần Ma cảnh, bọn họ đến được một khu rừng yên tĩnh không bóng người. Nguyên Thương Quyết thân đầy thương tích vẫn đi đi lại lại giữa các thương binh, bận rộn suốt một hồi lâu, mặc ai khuyên cũng không chịu nghỉ ngơi.
Đến khi xử lý xong tất cả, ông mới chịu ngồi xuống bên cạnh Tả Hoành Thận.
"Sư đệ yên tâm, chúng ta sẽ sớm trở về tông môn," giọng Nguyên Thương Quyết mệt mỏi, về sau mang theo chút nghẹn ngào, "Liễu sư huynh vì cả tu chân giới mà hy sinh, huynh ấy c.h.ế.t không uổng..."
Tả Hoành Thận ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt, nước mắt lặng lẽ tràn ra nơi khóe mắt.
"Nhớ hồi bé, mỗi khi ta thấy tủi thân, Liễu sư huybg luôn mua viên đường cho ta. Nhưng về sau..."
"Ta đi mua."
Nguyên Thương Quyết bất ngờ đứng dậy, cười gõ nhẹ vào đầu hắn.
"Lớn rồi mà vẫn giống trẻ con à? Nơi này có vẻ an toàn, không có khí tức yêu thú, đi thêm một đoạn hẳn là sẽ tìm thấy dân cư."
"Sư huynh, không..." Tả Hoành Thận như sực tỉnh, định ngăn lại, nhưng Nguyên Thương Quyết đã rảo bước đi mất.
Hắn mơ hồ cảm thấy, sau khi rời khỏi quỷ cảnh, Nguyên Thương Quyết vẫn luôn căng thẳng.
Ông muốn tự mình làm tốt mọi thứ, đích thân hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Liễu Tu Doanh.
Tả Hoành Thận lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
"Ta muốn hồi sinh Liễu sư huynh, hồi sinh tất cả những người đã c.h.ế.t dưới tai họa, chuộc lại lỗi lầm của mình. Ngươi nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có được thần quyền!"
"Hừ..." Hoa tai ương lạnh lùng cười, "Nếu ngươi trả lại sức mạnh cho ta, thì vốn dĩ bọn họ không cần phải chết."
"Không được nghi ngờ quyết định của ta!" Tả Hoành Thận siết chặt nắm đấm, "Ngươi chỉ cần nói ta phải làm thế nào!"
"Nhân tộc, thật đúng là tham lam vô độ. Đợi đến khi quỷ cảnh bao phủ toàn tu chân giới, ta không muốn thấy bóng dáng nhân tộc nào trong lãnh địa của mình nữa."
"Ít nói nhảm đi!"
"Ngươi quyết rồi? Nếu muốn hồi sinh bọn họ, không chỉ cần có thần quyền, mà còn phải để Thần Ma cảnh thay thế tu chân giới, trở thành tân thế giới. Khi ấy, tất cả những gì thuộc về tu chân giới cũ sẽ bị xóa sạch."
"Ta... ta đã có thần quyền, còn gì là không thể... sẽ không còn tiếc nuối gì nữa, tuyệt đối không! Nói cho ta biết, phải làm thế nào!"
Hoa tai ương vừa định mở miệng, bỗng giữa đám đông truyền đến một trận xôn xao.
"Túc đạo hữu tỉnh rồi! Cuối cùng y đã tỉnh lại rồi!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tiếng nói ấy vang lên khiến thần trí Tả Hoành Thận lập tức kéo về từ trong thức hải, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Túc Minh Khuynh.
Ngày càng nhiều người vây quanh Túc Minh Khuynh vừa tỉnh dậy, liên tục hỏi hắn về những chuyện đã xảy ra trước đó.
Tả Hoành Thận dõi theo ánh mắt mơ màng của hắn giữa đám người, cho đến khi ánh nhìn kia dừng lại nơi hắn.
Hắn nhìn thấy đôi môi Túc Minh Khuynh khẽ mấp máy, từng lời từng chữ thốt ra chính là những tội lỗi tày trời mà hắn đã gây nên.
Cổ họng Tả Hoành Thận khô rát như đã nhiều ngày chưa từng uống lấy một ngụm nước.
Sau đó, mọi ánh mắt đầy kinh ngạc đều đồng loạt dồn về phía hắn. Hắn cố gắng ép mình mở miệng, nói ra một câu.
"Xin lỗi… Ta sẽ hồi sinh các ngươi, nhất định sẽ hồi sinh tất cả mọi người!"
...
"Thật trùng hợp quá, ta không tìm thấy trấn nhỏ nào, nhưng trên đường lại bắt gặp mấy hộ gia đình. Có một nhà tình cờ còn giữ vài viên đường viên, sư đệ, ngươi…"
Giọng nói của Nguyên Thương Quyết chợt khựng lại.
Ông trở về chỗ cũ, nhưng nơi đó chỉ còn lại một mình Tả Hoành Thận cô độc ngồi đó.
"Sư đệ, những người khác đâu rồi?"
Nghe thấy tiếng hỏi, động tác của Tả Hoành Thận cứng lại, từ từ quay đầu lại, giọng khàn khàn.
"Sư huynh… bọn họ… đã mỗi người trở về tông môn rồi."