Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 528: Không phải thứ gì tốt lành

Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:08:28
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xem ra ngươi đã quên sạch mọi chuyện rồi."

Tả Hoằng Thận chăm chăm nhìn trường thương trong tay Sở Lạc, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn nàng.

"Có cần ta giúp ngươi nhớ lại không?"

Hoa Hoa như sững người lại.

[ Sở Lạc, hắn...]

"Sao ngươi lại để kẻ khác thay ngươi quyết định mọi việc!" Tả Hoằng Thận đột ngột trợn lớn con mắt còn lại, khí tức toàn thân cũng  trở nên cuồng loạn. "Ngươi dựa dẫm vào người khác đến vậy, đây không phải là ngươi trước kia!"

Hoa Hoa không trả lời. Một lúc lâu sau, Tả Hoằng Thận bật cười lạnh lẽo:

"Sao? Ngươi không dám đối mặt với bản thân ngày trước à? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến, ngươi vốn là ‘ Hoa tai ương’, là hóa thân của mọi tai ương và khổ nạn trong trời đất này? Theo tên đạo sĩ đó lâu quá, ngươi  cho rằng bản thân mình là thứ gì tốt lành sao?"

Dứt lời, Tả Hoằng Thận bất ngờ ra tay, nhưng mục tiêu lại không phải là Sở Lạc, mà chính là trường thương trong tay nàng.

Hào quang đỏ sẫm tức khắc tràn vào thân thương.

[ Dừng tay, ngươi—]

Thanh âm của Hoa Hoa chợt im bặt.

"Chuyện gì thế, Hoa Hoa?"

"Hoa Hoa?!"

Sở Lạc gọi mãi, nhưng không có hồi đáp. Nàng nhận ra Hoa Hoa đã chìm vào một đoạn ký ức, một đoạn hồi ức không hề có nàng hiện diện trong đó.

Sao có thể chấp nhận điều này?

Ngay khi Sở Lạc kiên trì gọi mãi không dứt, cảnh tượng trong thức hải rốt cuộc cũng thay đổi. Nàng bị Hoa Hoa kéo vào một ký ức xưa cũ.

Xung quanh là một vùng hư vô tĩnh lặng, chỉ có một đóa hoa diễm lệ đang lơ lửng giữa không trung.

Trước đóa hoa, là một đạo sĩ trẻ tuổi. Khi ấy, Tả Hoằng Thận vẫn chưa bị móc mắt, cũng chưa bị cắt tai.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Những điều ngươi nói… đều là thật sao?" Giọng điệu của Tả Hoằng Thận thuở ấy mang theo một tia kích động không giấu được.

"Đương nhiên."

Âm thanh nữ tử vọng ra từ trong đóa hoa, nghe kỹ một chút, không khác gì giọng của Hoa Hoa.

Sở Lạc khựng lại.

Khoan đã… nó từng nói gì với Tả Hoằng Thận vậy?

Nhưng ký ức đã trôi qua thì nàng không thể can thiệp hay xem lại được. Nàng chỉ thấy Tả Hoằng Thận trẻ tuổi đang cẩn thận vươn tay về phía đóa Hoa Tai Ương.

Sở Lạc  theo bản năng muốn kêu to bảo dừng lại, nhưng vào khoảnh khắc đó, đã có một giọng nói khác vang lên trước nàng.

"Tả đạo hữu, đừng chạm vào nó—"

Một nam tu mặc đệ tử phục của Lăng Vân Tông lao tới, muốn ngăn cản hành động của Tả Hoằng Thận. Nhưng đã muộn.

Ngay khoảnh khắc đóa hoa rơi vào tay Tả Hoằng Thận, một luồng sáng đỏ cực mạnh bùng nổ, đánh bay cả hai người ra xa.

Cùng lúc đó, tiếng cười ngạo nghễ của nữ tử không chút che giấu vang vọng khắp bầu trời. Càng lúc ánh sáng đỏ càng mãnh liệt, không gian này cũng bắt đầu hiện hóa thiên địa.

Trời xanh thẫm và mặt đất màu nâu vàng trải dài vô tận về phương xa, trên mặt đất bắt đầu mọc lên hoa cỏ sum suê.

Từng đạo quang đỏ như u linh, men sát mặt đất bay lượn, giống hệt những sinh linh vừa mới sinh ra, còn chưa kịp hóa hình.

"Ha ha ha ha——"

Tiếng cười của nữ tử vẫn vang vọng giữa không trung.

"Ngươi cũng tin được những lời như thế à? Xem ra sinh linh ngoài kia cũng chỉ đến thế thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-528-khong-phai-thu-gi-tot-lanh.html.]

Tả Hoằng Thận và Túc Minh Khuynh đồng thời bị hất ngã xuống đất, Tả Hoằng Thận trọng thương, toàn thân đẫm m.á.u nằm sõng soài bất động, còn Túc Minh Khuynh vì ở xa nên tuy cũng bị thương nặng nhưng vẫn giữ được ý thức.

Ngay khoảnh khắc đó, ông không hề chần chừ, lập tức rút kiếm lao về phía  Hoa Tai Ương.

Tả Hoằng Thận cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn, cố gắng vận dụng linh lực bảo hộ thân thể, nhưng một đòn vừa rồi từ  Hoa Tai Ương đã đánh nát đan điền hắn. Hắn rõ ràng cảm nhận được tu vi mình đang tiêu tán nhanh chóng.

Từ trung kỳ Động Hư, xuống hậu kỳ Hợp Thể, tiếp đến là Hóa Thần, Xuất Khiếu...

Hắn trợn trừng mắt, trong con ngươi đỏ ngầu hiện đầy tơ máu, như muốn nổ tung.

"Ngươi lừa ta... Ngươi dám lừa ta!"

"Đó là ngươi tự chuốc lấy!" Giọng nữ tử lạnh băng mang theo trào phúng, hoàn toàn khác hẳn Hoa Hoa thường ngày Sở Lạc vẫn biết.

"Ta vốn là hóa thân của tất cả tai ương và khổ nạn trong thiên địa, ngươi  tưởng ta là thứ gì tốt lành ư?"

"Thời cơ đã đến, cũng nên ra ngoài dạo một chuyến. Còn ngươi, cảm ơn nhé~"

Dứt lời, Hoa Tai Ương xé rách không gian, mở ra thông đạo nối đến tu chân giới bên ngoài Thần Ma cảnh. Một đạo huyết quang nữa lại bức lui Túc Minh Khuynh đang lao đến.

"Ư a——"

Xương cốt toàn thân bị nghiền nát, Túc Minh Khuynh đau đớn gào lên một tiếng, nhưng vẫn cắn răng hét lớn:

"Ngăn nó lại! Thứ sinh ra trong quỷ cảnh này đều có vấn đề, tuyệt đối không thể để nó tiến vào tu chân giới—"

Nghe thấy lời hắn, dù vẫn đang phun m.á.u không ngừng, Tả Hoằng Thận vẫn cắn răng gượng dậy, mặc cho tu vi tiếp tục tiêu tán, lập tức bay thẳng đến chỗ  Hoa Tai Ương.

Ngay cả bản thân Tả Hoằng Thận cũng không ngờ được, một tồn tại cường đại như Hoa Tai Ương , lại có thể bị hắn dễ dàng nắm chặt trong tay.

"A a a— đừng dùng thứ huyết khí thối tha của ngươi chạm vào ta! Đáng ghét, nhân tộc khốn kiếp!"

Đóa hoa trong tay không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi khống chế của hắn, lao về phía khe nứt không gian đang dần khép lại.

"Không thể để ngươi ra ngoài, không thể để ngươi tiến vào tu chân giới..."

Tả Hoằng Thận lẩm bẩm như mê sảng, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn bỗng nhiên há to miệng, cưỡng ép nuốt  Hoa Tai Ương vào bụng.

"AAAA!!!"

Tiếng thét gào giận dữ vang vọng khắp không gian. Không lâu sau, thân thể Tả Hoằng Thận một lần nữa ngã vật xuống đất, bụng hắn không ngừng phập phồng, có gì đó đang điên cuồng giãy giụa bên trong, như muốn xé toạc thân thể hắn mà thoát ra ngoài.

Cơn đau thấu xương khiến hắn lăn lộn điên cuồng dưới đất.

"Đạo sĩ c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám vô lễ với ta như thế! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ngươi... ngươi đang làm gì! Mau dừng tay!"

Nỗi thống khổ kéo dài không dứt, nhưng cũng khiến Tả Hoằng Thận dần tỉnh táo lại. Khi tâm niệm yên ổn, hắn c phát hiện mình có thể hấp thu sức mạnh của đoá Hoa Tai Ương!

Ánh mắt vốn ảm đạm lập tức bừng sáng trở lại. Tả Hoằng Thận vận hết thần niệm, điên cuồng hấp thu lực lượng đó.

"Dừng lại! Mau dừng lại cho ta! Tin không, ta  g.i.ế.c ngươi!"

Nhưng Tả Hoằng Thận giờ phút này chẳng buồn đáp lại, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Hắn cảm nhận được dòng năng lượng hùng hậu đang chảy dọc tứ chi bách hài, chỉ một chút như vậy thôi cũng đủ vượt qua tu luyện trăm năm của người thường!

Lắng nghe tiếng thét bén nhọn đầy chói tai của  Hoa Tai Ương, khóe môi Tả Hoằng Thận lại cong lên, hiện một nụ cười m.á.u tanh.

"Ngươi ngoài mồm miệng lanh lợi, kỳ thực chẳng thể làm gì ta cả. Bởi vì ngươi là do ta đánh thức! Ngươi bị trói buộc bởi ta, ha ha ha—ngươi bị trói buộc bởi ta! Lực lượng của ngươi... đều là của ta! Tất cả là của ta!"

"Đạo sĩ c.h.ế.t tiệt, ngươi cũng xứng?!"

Nhưng giờ phút này, ngoài chửi rủa, Hoa Tai Ương chẳng thể làm gì.

Chính như Tả Hoằng Thận đã nói.

Hoa tai ương là chìa khóa khiến Thần Ma cảnh thức tỉnh, mà chìa khóa này cần người từ tu chân giới đến tiếp xúc.

Mà người đó—chính là Tả Hoằng Thận.

Loading...