Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 527: Sức mạnh đã biến mất

Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:07:53
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc đã đoán ra thân phận kẻ đứng sau, lời nàng nói quả thực khiến đối phương d.a.o động.

Trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ. Sở Lạc căng thẳng , thần thức tản ra khắp bốn phương tám hướng, bắt được cơ hội trong khoảng khắc ấy, liền xác định phương hướng, thân hình nhoáng lên, lao thẳng về phía Đông.

"A a—"

Một luồng lực vô hình bất ngờ đánh thẳng lên người Sở Lạc, khiến nàng nện mạnh xuống đất, tạo thành một hố sâu, bụi đất tung bay mù mịt.

Thanh âm của lão đạo vang lên trong màn đêm, ung dung đầy đắc ý.

"Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu, vẫn còn quá non nớt. Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái c.h.ế.t là kết thúc sao? Ngươi nghĩ những người đó thực sự đã c.h.ế.t rồi à?"

Không kịp để tâm đến thương tích  trên người, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

"Nếu cái c.h.ế.t không phải kết thúc, vậy thì là gì?"

"Là bị lãng quên."

Lão đạo từ tốn đáp.

"Có người c.h.ế.t rồi, thế gian không còn ai nhớ đến sự tồn tại của họ. Nhưng những người đã c.h.ế.t năm trăm năm mà vẫn được người đời nhắc mãi, thì họ chưa bao giờ thực sự đi đến điểm cuối."

" Liễu huynh,  Túc đạo hữu… tiểu nha đầu, ngươi không biết đâu, những người ấy luôn sống trong lòng ta, sống trong lòng thần minh. Chừng đó đã đủ để họ không c.h.ế.t rồi."

"Ta sẽ phục sinh họ ở một thế giới khác, cả ngươi cũng vậy."

"Ở cái thế giới nơi thần quyền tối thượng sao?" Sở Lạc vẫn không ngừng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, "Nếu sinh linh trong thiên hạ đều như heo chó dễ dàng bị kiểm soát, thì cớ gì trời cao còn ban cho họ tư duy độc lập?"

"Người tu chân không thể sinh tồn trong Thần Ma cảnh, hai thế giới này vốn dĩ đối lập, không thể hòa hợp. Những kẻ ngươi phục sinh, chẳng qua chỉ là lòng riêng của thần, là khởi đầu cho một trận tai họa mới giáng xuống nơi đó."

Sau khi lời nàng rơi xuống, không gian lặng đi thật lâu, rồi tiếng lão đạo lại vang lên, mang theo vài phần phiền muộn.

"Không, không, không… ngươi lại sai rồi. Không có gì có thể lật đổ thần quyền tuyệt đối. Nếu có… vậy thì g.i.ế.c sạch rồi làm lại, ha ha…"

"Sai chính là ngươi." Giọng Sở Lạc càng thêm kiên định. "Vạn tượng sinh linh vương chẳng phải đã tạo ra được những sinh vật có cảm xúc giống con người trong  quỷ cảnh sao? Nhưng kết cục của họ thì sao? Vì sao những vị vương ấy không dám ban cho họ sức mạnh, không dám cho họ thiên phú?"

"Ta biết, ngươi, bọn họ, đều đang cố gắng vì quỷ cảnh. Nhưng thí nghiệm đó quá tàn nhẫn. Nếu đã tạo ra họ, thì tại sao không trân trọng?"

"Ngươi muốn giảng đạo lý với ta? Thú vị thật đấy. Đã lâu rồi ta không gặp kẻ nào như ngươi." Tả Hoằng Thận bật cười. "Nhưng ta chỉ cần nhấc ngón tay là có thể bóp c.h.ế.t ngươi. Nói cho cùng, ngươi cũng không khác gì những kẻ trước kia c.h.ế.t trong tay ta, chỉ là vì một tín niệm mà cam lòng vứt bỏ tất cả."

"Ta rất đau lòng, bởi vì cái c.h.ế.t của họ không phải do ta quyết định, mà là họ tự nguyện buông bỏ mạng sống. Họ thậm chí không nghĩ đến, sau khi mình ra đi sẽ mang đến nỗi đau cỡ nào cho những người còn sống."

Sở Lạc không lên tiếng nữa, mà lặng lẽ liên hệ với Hoa Hoa trong thức hải.

"Ta không thể thành thần, nhưng ta cũng không thể chết. Dù chỉ còn một hơi thở, dù phải… hiến tế hồn phách. Hoa Hoa… chỉ cần ta còn sống, bất kể bằng cách nào, song sinh liên hoa sẽ không bị bất cứ kẻ nào cướp đi, đúng không?"

[ Là như vậy… nhưng ngươi định làm gì?]

Sở Lạc không đáp.

Khi thu dọn di vật của Trương Dực Xuyên, nàng đã tìm thấy không ít tà công hắn từng thu thập, trong đó có cả bí thuật giữ hồn tồn tại vĩnh viễn, chỉ là cái giá phải trả vô cùng đắt.

Dĩ nhiên, đó là lựa chọn cuối cùng khi không còn đường lui.

Nhưng hiện tại, hình như nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngay cả thân thể thật của Tả Hoằng Thận ở đâu, nàng cũng không tìm thấy, chỉ có thể cậy vài lời nói để câu giờ sống sót.

Cảm giác bất lực càng lúc càng tràn ngập lấy nàng, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen đặc.

Có người đang bắt nạt đồ tôn của người, sư tổ  cũng không định ra tay giúp một phen sao…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-527-suc-manh-da-bien-mat.html.]

"Ta từng thấy tư thái của vị Bạch tiên sinh kia, quả thực là nhân vật hiếm có trên đời."

Tựa hồ tất cả hành động của Sở Lạc đều bị Tả Hoằng Thận nhìn thấu. Chỉ một cái ngẩng đầu ngắm trời, cũng khiến hắn nghĩ tới vị tiên nhân nọ.

"Ngươi và hắn có vài phần tương tự, chỉ tiếc là hắn phi thăng quá sớm. Không ngờ sau năm trăm năm lại sinh ra một tiểu đồ tôn hợp ý đến thế. Nếu không, hắn nhất định sẽ đích thân tiễn ngươi phi thăng."

"Nhưng khi đã bước vào thượng giới, thì mọi tình cảm đều không thể tùy theo ý mình nữa."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau khi lời ấy rơi xuống, bầu trời lặng lẽ đổ mưa.

Không sấm, không chớp, chỉ âm thầm rơi.

Mưa rơi lên người, Sở Lạc cúi đầu.

Trong đầu nàng hiện lên vô số gương mặt.

Sư tôn, sư tỷ, sư huynh, chưởng môn, các đệ tử mới nhập môn của Lăng Vân Tông.

Tạ Dữ Quy  từ một thư sinh phế vật trở thành hoàng đế nước Nghiệp, cùng với bách tính dần yên ổn sinh sống.

Thần Mộng Tông ở Ma giới – nơi vẫn còn chút hy vọng, và phàm nhân từng bưng bát nước cho nàng khi nàng hôn mê.

Người thân quen, kẻ xa lạ, còn sống, đã chết.

Cái đẹp bị bẻ vụn này, nên nhẫn nại để hàn gắn, hay nên đập nát tất cả?

Trong lòng Sở Lạc sớm đã có đáp án.

Khi nàng ngẩng đầu lần nữa, trường thương Phá Chiều đã hiện trong tay, thân thể nàng cũng đứng dậy, từ hố sâu bay trở lại mặt đất.

"Ta xuất thân từ Thiên mạch của Lăng Vân Tông, chính đạo truyền thừa, đạo tâm kiên định."

"Nếu tiền bối muốn g.i.ế.c ta, xin hãy bước ra chính diện. Vãn bối còn một câu muốn nói thẳng với tiền bối."

Không gian xung quanh lặng ngắt một khắc, sau đó, từ trong bóng cây trước mặt Sở Lạc, một thân ảnh khoác đạo bào cũ nát chậm rãi bước ra.

Thiếu một tai, mù một mắt, già nua tiều tụy khiến khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn. Nhưng trên gương mặt ấy lại mang một nụ cười siêu thoát, thoát tục, chính tà khó phân.

Mà đạo khí quanh thân hắn, lấp lánh ánh sáng đỏ nhàn nhạt, tỏa ra mùi hoa thoang thoảng.

Vừa nhìn thấy hắn, Sở Lạc liền cảm nhận được trường thương trong tay mình rung động dữ dội.

 [Ta nhớ ra rồi! Đó là sức mạnh của ta, khí tức trên người hắn vốn thuộc về ta!]

[ Sở Lạc, ngươi cảm nhận được không? Đó chính là sức mạnh của ta!]

[ Hắn đã đánh cắp sức mạnh của ta!]

Hoa Hoa gào lên điên cuồng, Sở Lạc có thể cảm nhận rõ ràng nếu mình không siết chặt hơn, trường thương Phá Chiều sẽ tự động lao đến đ.â.m thẳng về phía Tả Hoằng Thận.

Mà khi nghe những lời của Hoa Hoa, ánh mắt Sở Lạc nhìn Tả Hoằng Thận cũng thêm vài phần kinh ngạc.

Tả Hoằng Thận tựa hồ rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của nàng.

"Xem ra ngươi và nó sống với nhau cũng không tệ, đến mức nó cam tâm tình nguyện hóa thân thành thương linh ở bên ngươi."

Tả Hoằng Thận khẽ cười lạnh: "Chỉ là nó như quên mất rồi, từ năm trăm năm trước, nó đã nhận chủ. Chủ nhân của nó là ta."

[ Tại sao ta phải nhận một kẻ cướp lấy sức mạnh của ta làm chủ? Trả lại sức mạnh cho ta!]

Loading...