Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 526: Mê trận.
Cập nhật lúc: 2025-07-02 06:25:18
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[ Chẳng lẽ nó đang trêu chọc chúng ta sao? Dù sao thì quan hệ giữa chúng ta và yêu tộc cũng chẳng tốt đẹp gì cả!]
Sở Lạc chần chừ một thoáng tại chỗ, rồi lại đuổi theo hướng đám lông vũ đen kia chỉ dẫn.
Nhưng sau đó, tốc độ đổi hướng của đám lông vũ, cũng như tần suất ánh sáng đỏ m.á.u chớp nháy trên chúng, đột nhiên gia tăng. Tựa hồ có một thanh âm vô hình nào đó đang ngày càng sốt ruột thúc giục nàng.
Nhanh lên!
Nhanh nữa!
Không kịp mất rồi!
Trong không gian tối tăm không có chút ánh sáng nào, Sở Lạc chỉ có thể bám sát luồng sáng từ đám lông vũ ấy để dẫn đường.
Cuối cùng, khi linh lực trong cơ thể nàng gần cạn kiệt, nàng đã bắt kịp được đám lông vũ kia.
Một tiếng động cực trầm như vang lên trong không gian.
Sau khi âm thanh ấy xuất hiện, ánh sáng đỏ m.á.u trên lông vũ không còn mờ nhạt nữa, mà duy trì ánh sáng chói lọi.
Sở Lạc ngẩn người nhìn đám lông vũ gần ngay trước mắt, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng, phủ lên một lớp đỏ như khăn voan mỏng.
"Ra được rồi sao…"
Nàng vừa lẩm bẩm xong, cảnh vật trước mắt lại bất chợt thay đổi, mùi m.á.u tanh nồng xộc đến, và ngay sau đó, một thân ảnh nam tử từ trên cao rơi thẳng xuống trước mặt nàng.
Người ấy cắm đầu xuống đất, toàn thân bê bết máu, yêu đan đã bị người bóp nát, bụng bị moi ra một lỗ lớn, đến cả ruột gan cũng bị kéo lê ra ngoài...
Hắn rơi xuống ngay trước mặt Sở Lạc, thời gian như bị kéo chậm lại vô hạn, khiến nàng nhìn thấy rõ ràng đôi mắt trừng lớn đầy sợ hãi kia. Nhưng hắn đã chết.
Đó là một con quạ yêu.
Là con đã dẫn đường cho nàng từ đầu đến giờ sao?
"Phịch—"
Thi thể của quạ yêu nặng nề rơi xuống đất, Sở Lạc thậm chí còn nghe rõ tiếng thịt nát văng tung tóe.
Ánh sáng trên đám lông vũ trước mắt cũng tắt ngấm, từng cánh lông chậm rãi rơi xuống.
Tim như bị ai đó siết chặt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vây kín lấy Sở Lạc, như hàng vạn cây kim châm vào da đầu nàng.
Bàn tay dưới tay áo vội vàng siết lấy chuông vàng bên hông.
"Là mê trận sao? Là giả phải không?" Sở Lạc rung chuông lia lịa, "Tô KỳMộc, ngươi có cảm nhận được không?"
Thân thể Sở Lạc vẫn treo lơ lửng giữa không trung, xoay một vòng, song trong bóng tối chẳng thấy gì cả.
"Làm ơn đi… lần này thật sự ta không phân biệt nổi nữa rồi…"
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng chuông vang lên chói tai. Không biết đã kéo dài bao lâu, rõ ràng Sở Lạc đã buông tay, vậy mà chuông vẫn không ngừng vang vọng.
Nghe như tiếng cười nhạo điên cuồng vô tình, cũng giống như tiếng tù và trong cuộc săn mồi.
Trong bóng tối mịt mùng như có một ánh mắt đang dán chặt vào nàng, Sở Lạc vội quay đầu nhìn về hướng ấy, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Không hiểu sao… lại có cảm giác quen thuộc như vậy."
Sở Lạc nuốt khan, dù tay đã buông xuống từ lâu nhưng chuông vàng bên hông vẫn lay động không ngừng, không có gió mà vẫn rung.
"Không thể tiếp tục lơ lửng trên không nữa, cứ thế này sẽ không bao giờ tìm được phương hướng…" Sở Lạc nói trong thức hải, rồi cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Một vùng đen kịt, sâu như vực thẳm.
Nàng cắn răng, bay xuống bằng linh lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-526-me-tran.html.]
Chân vừa chạm đất, Sở Lạc liền nhìn thấy quạ yêu kia đã vỡ nát thành đống m.á.u thịt nhầy nhụa.
Tay nàng siết chặt đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi.
[ Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa… mặt đất ít ra vẫn còn thứ có thể nhận biết. Sở Lạc, bây giờ ngươi hãy dò xét cảnh vật xung quanh, hẳn sẽ tìm được phương hướng.]
Sở Lạc cũng nghĩ đến điều đó, nhưng sau khi xem xét hết một lượt, lại phát hiện cảnh vật bốn phía hoàn toàn giống nhau, và trông đều vô cùng thật.
[ Không ổn rồi… không phân biệt được.]
"Có người muốn g.i.ế.c ta, hắn có thực lực khiến ta thành trò cười như vậy… là ai chứ, ta còn cách nào nữa…"
Sở Lạc cau mày, suy nghĩ điên cuồng, nhưng trong lòng nàng cũng rõ:
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mẹo đều chỉ là giãy dụa trước cái chết.
"Hoa Hoa… hôm nay chúng ta, e là thật sự phải bỏ mạng tại đây rồi."
Trong thức hải lặng im thật lâu.
[ Sở Lạc, ngươi sợ c.h.ế.t không?]
"Chết có gì đáng sợ đâu, nhưng ta nghĩ, sau khi ta chết, ngươi sẽ…"
Không hiểu sao, giọng Sở Lạc nghẹn lại.
[ Ta sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, không biết khi nào mới tỉnh lại. Mà khi tỉnh lại, cũng chẳng rõ có còn giữ được ký ức của những năm tháng này hay không.]
"Phải, vì thế ta mới có lý do nhất định phải sống sót."
Ánh mắt Sở Lạc một lần nữa quét quanh bốn phía, chợt cất tiếng:
"Nhật nguyệt tinh phong, vạn vật hóa sinh; sắc lệnh thượng vi, hỏa lôi điện quang; xả ngã thử thân, dĩ khai thiên môn!"
"Tiền bối họ Liễu cùng những người nguyện lưu lại trong Thần Ma cảnh đã lấy mạng mình đổi lấy cơ hội đưa các ngươi ra ngoài. Vì sinh mệnh của các ngươi, vì để các ngươi mang bí mật quỷ cảnh ra ngoài. Vậy mà ngươi lại g.i.ế.c đồng đạo, hại đồng môn, còn ép sư tôn mình tẩu hỏa nhập ma mà chết, Tả Hoằng Thận, ngươi không thấy thẹn với họ sao?!"
Trên đời này, kẻ có hứng thú với tính mạng của nàng, lại sở hữu sức mạnh như vậy, ngoài Tả Hoằng Thận, Sở Lạc không nghĩ ra ai khác.
Có lẽ từ khi Sở Yên Nhiên nói với nàng rằng song sinh liên tâm là thứ do lão đạo ấy gieo lên thân các nàng, Sở Lạc đã mơ hồ đoán được rồi.
Khi còn ở Thần Ma cảnh, Sinh Tử Luân Hồi Vương gần như đã khẳng định nàng không thể sống lâu, có lẽ là vì đã từng gặp Tả Hoằng Thận và biết rõ mối liên hệ giữa hắn và song sinh liên hoa.
Ngay cả lúc Linh Yểm còn bên cạnh nàng, cũng không ngừng nói rằng nàng không thể còn sống rời khỏi Ma giới. Nói nhiều đến mức không giống là ghét bỏ, mà giống như một sự cảnh báo, một lời nhắc nhở.
Linh Yểm chắc chắn quen biết Tả Hoằng Thận, đương nhiên cũng biết mục đích của hắn.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nay nghĩ lại, từ Vương giả cai quản quỷ cảnh, đến các ứng cử giả thần minh không ai dám xem nhẹ Tả Hoằng Thận.
Song sinh liên hoa ở trên người Sở Lạc, cũng là do nó tự chọn nàng.
Nhưng thay vì gọi nàng là chuẩn thần chưa trưởng thành, chi bằng nói nàng chỉ là một cái bình dùng để dưỡng hoa.
Nàng là, Sở Yên Nhiên cũng là.
Vì Tả Hoằng Thận chưa từng rời mắt khỏi họ.
Giờ nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra.
Tất cả mọi người đều biết Tả Hoằng Thận sắp đến g.i.ế.c nàng, chỉ có nàng không biết.
Có người muốn giúp nàng ,kẻ chỉ là bình dưỡng hoa chống lại hắn, thậm chí bằng cái giá là tính mạng.
Nhưng chỉ cần Sở Lạc nguyện tiếp nhận Thần Ma cảnh, tất cả đều đáng giá.
Dù vậy, Sở Lạc có chấp niệm của riêng mình. Có lẽ cũng chính nhờ chấp niệm ấy, nên hoa tai ương mới lựa chọn nàng cuối cùng.
"Khi đã mất đi ký ức và tiêu chuẩn phán xét, Hoa sẽ chỉ nghiêng về phía kẻ chân chính nhất, kẻ gần với thần minh nhất."