Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 524: Diệt môn

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:13:40
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Lạc biết rõ, cuộc sống của phàm nhân trong ma giới khác xa so với Đông Vực.

Phàm nhân sống ở nơi đây không được quân đội triều đình bảo vệ, chỉ có thể nương nhờ vào chút lòng trắc ẩn của kẻ đứng trên. Nếu sinh ra trong phạm vi thế lực của Thần Mộng tông, ma tu sẽ không dễ ra tay sát hại. Nhưng nếu rơi vào nơi khác, thì chỉ có thể cầu trời khấn Phật mà thôi.

Hai chữ "sống thọ", đối với phàm nhân trong ma giới mà nói là điều xa vời.

Thế nhưng, cho dù vậy, trong số họ vẫn còn một bộ phận người giữ lại được thiện niệm.

Sở Lạc nhìn bát nước bên môi mình, trong lòng muốn bảo họ giữ lại mà dùng.

Lão bà bên cạnh vẫn lẩm nhẩm không ngừng, từ chuyện nơi nào không có khói lửa chiến tranh, cho đến người cháu gái đã mất từ nhiều năm trước.

Sở Lạc lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy bát nước ấy, rồi uống cạn.

Nước mát thấm ướt đôi môi khô khốc không thể xoa dịu được cảm giác đau đớn do ma khí xâm thể, nhưng trong lòng nàng, lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Không biết đã qua bao lâu, trời cũng ngả về chiều. Những người dân trong trạm trú bắt đầu mong mỏi đoàn người phát cháo sẽ sớm đến. Thế nhưng họ chưa kịp đón được ân huệ đó, thì từ xa lại xuất hiện vài bóng ma tu.

“Mau! Mau lên! Đàn bà với trẻ con nhanh trốn đi!” Có người trong đám dân tị nạn hô lên một câu như thế, những người khác cũng đã nhìn thấy nhóm ma tu đang tiến lại gần.

Khắp nơi liền trở nên hỗn loạn. Bọn họ cuống cuồng nhét lũ nhỏ vào các thùng gỗ, rương cũ, đàn bà thì chui vào các góc khuất, dùng vải che lại, sau đó lấy rơm rạ và củi mục phủ lên làm ngụy trang.

Sở Lạc dõi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, từng gương mặt căng thẳng, sợ hãi, phập phồng như đang sống giữa lằn ranh sinh tử.

Dù lòng có không đành, nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận một sự thật…

Chỉ cần trong đám ma tu kia có một kẻ đạt tới Trúc Cơ kỳ, thì tất cả những ngụy trang mà dân chạy nạn vất vả dựng nên đều chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Chỉ cần thần thức quét qua, liền có thể lập tức phát hiện bao nhiêu nhân khí còn ẩn nấp trong trạm trú này.

Lúc này, Sở Lạc cũng đang bị lão bà bên cạnh đẩy đẩy thúc giục.

“Tiểu nha đầu, mau trốn sang bên kia đi, lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng đừng phát ra tiếng, cũng đừng có lộ mặt, bọn ma đầu này chuyên bắt phụ nữ và trẻ con, bị chúng bắt rồi thì chỉ có đường chết, đừng đứng đực ra đấy, mau trốn mau!”

Sở Lạc đã dò xét qua, tên đi đầu trong nhóm ma tu kia đích thị là một kẻ Trúc Cơ hậu kỳ. Nghe lão bà nói vậy, nàng  hạ giọng hỏi:

“Tại sao? Bọn chúng là ai?”

“Chúng là người của La Sát môn quanh vùng này, bình thường không hay quét đến đây, ai mà ngờ được hôm nay lại…”

“Thôi đừng nói nữa, không còn thời gian đâu, mau trốn đi!” — một người đàn ông xen vào, lập tức đẩy Sở Lạc vào trong một cái chum gạo, đậy nắp lại thật chặt.

Cơn khó chịu do ma khí xâm thể lại dâng lên dữ dội, nhưng Sở Lạc vẫn giữ thần thức ở bên ngoài quan sát.

“La Sát môn? Chưa từng nghe qua, trong những tin tức do Hoạ Quỷ Tài đưa cho cũng không nhắc tới… hẳn chỉ là một tổ chức nhỏ, không đáng lên mặt bảng.”

【Những tổ chức nhỏ tự lập như thế này trong ma giới cũng không hiếm, nhưng đã có thể bồi dưỡng ra một Trúc Cơ hậu kỳ, thì quy mô chắc cũng không nhỏ đâu.】

Hơi thở của Sở Lạc trở nên dồn dập, sắc mặt cũng tái nhợt thêm vài phần.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Xem ra vẫn phải sớm tìm cách thanh trừ sạch ma khí còn sót lại trong cơ thể.

Phía bên ngoài, đám ma tu cười nói ồn ào bước vào trong trạm trú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-524-diet-mon.html.]

“Dạo này muốn tìm đàn bà với trẻ con thật là khó, cũng may ta nhớ ra gần đây có cái trạm trú bỏ hoang, tuy rằng đã lâu không ai dùng, nhưng đánh nhau thì tất sinh dân chạy nạn. Sáng nay ta tiện đường dạo qua, quả thật có người mới tới!”

“Ha ha ha, quả là bất ngờ gặp vận may!”

“Chư vị đại gia, chúng ta chỉ là đám dân chạy nạn tay không tấc sắt, xin hãy tha cho chúng tôi được an phận sống sót ở đây,” — trong đám người, một trung niên can đảm cất lời, “Nơi này không có đàn bà con nít gì cả, xin các vị đại gia rộng lượng buông tha.”

“Nói láo!” — một tên ma tu mặt chuột tai cầy lạnh lẽo cười, “Sáng nay ta tới còn thấy không ít đàn bà con gái, giờ các ngươi bảo không có, chẳng lẽ đã bị các ngươi ăn sạch rồi?”

Nói đoạn, hắn lại quay sang nhìn tên cầm đầu, giọng đầy nịnh nọt:

“Lão đại, đừng nghe bọn chúng lừa, ở đây chắc chắn có người, nhất định là chúng giấu rồi!”

Tên thủ lĩnh vẫn cười mỉm, như đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Hắn sớm đã dùng thần thức xác định được nhân khí trong trạm.

“Không có thật mà, các vị đại nhân, ngài cũng biết loạn thế như hiện tại, làng chúng tôi bị ma khí tàn phá, ai cũng chỉ lo chạy thân, nào còn hơi sức mà lo cho đàn bà con nít, thật sự không còn ai đâu…”

“Phải đó đại nhân, vợ ta c.h.ế.t từ hai năm trước, ta cũng chẳng có con cái gì cả…”

Tên thủ lĩnh chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ nhìn bọn phàm nhân đang vùng vẫy vô vọng.

Sự yếu đuối và cầu xin nơi bọn thấp kém, chính là điều khiến hắn khoái trá nhất. Hắn càng thích nhìn vẻ mặt của kẻ khác khi bị hắn cướp đi thứ quý giá nhất trong đời.

Giữa tiếng van xin khắp bốn phương, chợt vang lên một tiếng “cạch” của nắp chum rơi xuống.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang.

Một nữ tử trẻ tuổi đang từ trong chum gạo bước ra, sắc mặt nàng trắng bệch, tương phản rõ rệt với bộ xiêm y đỏ rực như lửa.

Cả đám phàm nhân ngẩn người, bọn ma tu cũng im lặng trong thoáng chốc.

Tên đầu lĩnh nheo mắt nhìn nàng, hắn mở miệng định nói gì đó, song chưa kịp thốt ra một tiếng, yết hầu đã bị một thương xuyên thủng.

Máu nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt Sở Lạc, nàng như không cảm giác được gì, đầu mũi thương lại chuyển hướng về phía những ma tu khác.

Phàm nhân trong trạm trú chỉ biết há hốc mồm.

Khung cảnh im phăng phắc, chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo của mũi thương đ.â.m sâu vào da thịt. Tất cả dường như diễn ra trong chớp mắt, bọn ma tu chưa kịp hét lên tiếng nào, liền hóa thành những cái xác vô hồn.

Máu nhuộm đỏ mặt đất, Sở Lạc đứng giữa vũng máu, lát sau mới cất tiếng hỏi:

“La Sát môn ở đâu?”

Ba giáo sáu tông thì không dám mơ, những tổ chức kiểu Huyết Linh giáo hay Huyết Hận giáo có thể đột nhiên nổi lên làm hắc mã cũng chưa tới phiên La Sát môn. Thế nhưng ở vùng đất này, bọn họ giống như sơn vương bản địa, có tiếng nói nhất định.

Thế mà chỉ trong một đêm, toàn bộ môn phái bị diệt.

Lửa cháy ngùn ngụt bốc cao tận trời, ánh lửa đỏ rực phủ kín đêm đen. Đến lúc người ta phát hiện ra chân tướng, thì đã rõ: kẻ hạ thủ diệt môn, chính là Sở Lạc – kẻ bị toàn ma giới treo lệnh truy sát.

Mà khi hai giáo năm tông phái người đến tra xét, chỉ lấy được một tin: sau khi La Sát môn bị diệt, có một luồng sáng đỏ bay về hướng đông, bọn truy binh liền lần theo đó tiếp tục đuổi theo…

Loading...