Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 507: Thời gian không còn nhiều

Cập nhật lúc: 2025-06-28 13:14:51
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vũ Điệp giáo dù sao cũng có hộ tông đại trận, dù bị Ân Băng giáo công kích suốt ba ngày ba đêm, vẫn chưa bị phá vỡ, song bản thân Ân Băng giáo cũng chịu tổn thất nặng nề. Cuối cùng, giáo chủ Tự Tiên buộc phải hạ lệnh lui binh.

Theo sau trận công phá đó, các thế lực tụ hội nơi biên cảnh cũng lần lượt rút đi. Tuy không còn bóng dáng ai nữa, nhưng ai cũng hiểu rõ: bọn họ vẫn quanh quẩn đâu đây, chỉ cần muốn tìm, ắt sẽ tìm được.

Quả nhiên, người của Bạch Hỏa tông đã âm thầm tiếp xúc với Ân Băng giáo, cung cấp cho họ lượng lớn ma tinh và ma khí, mong bọn họ có thể sớm điều chỉnh thế trận, một lần nữa tấn công Vũ Điệp giáo.

Đêm hôm đó, sau khi các phe thế lực vừa rút đi, Sở Yên Nhiên đích thân dẫn một đội Ám  vệ, lặng lẽ rời khỏi Vũ Điệp giáo.

Sở Lạc và những người còn lại cũng tạm thời trú lại trong một tiểu viện gần đó.

Vì linh cảm rằng bản thân sắp phải đối mặt với Sở Yên Nhiên, mấy ngày nay Sở Lạc luôn miệt mài luyện kiếm.

Hiện tại đang ở Ma giới, xung quanh lại toàn là ma tu của Đoạt Linh giáo, nếu muốn tu luyện nâng cao tu vi, rủi ro quá lớn.

Khi nàng đang luyện kiếm, bỗng nghe trong phòng của Trương Dực Xuyên truyền ra một trận ho dữ dội.

“Chủ thượng! Chủ thượng! Người thế nào rồi?” Giọng nói đầy lo lắng của Nguyên Yếm cũng vang lên.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe đến đó, động tác của Sở Lạc lập tức dừng lại. Ánh mắt nàng ngay tức thì nhìn sang Linh Yểm đang ngồi một bên, vẫn dõi theo nàng luyện kiếm.

Ánh mắt hai người giao nhau, Linh Yểm liền hiểu ý.

Từ việc ngày ngày dốc lòng tu luyện, đến chuyện vết thương mãi không lành, rồi giờ lại ho ra máu, ai có mắt cũng nhìn ra, thân thể của Trương Dực Xuyên đã xảy ra vấn đề.

Linh Yểm không nói gì, Sở Lạc thu kiếm, bước nhanh về phía phòng hắn.

Trương Dực Xuyên đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mặt mày tái nhợt, nền đất trước mặt loang lổ m.á.u đen vừa mới ho ra. Nguyên Yếm ở bên cạnh, mày nhíu chặt, nhưng rõ ràng là cũng chẳng thể làm gì.

“Chủ thượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Sở Lạc hỏi.

Trương Dực Xuyên ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, ra hiệu bảo nàng đừng vội, rồi quay sang nhìn Nguyên Yếm: “Nói tiếp đi.”

Trong mắt Nguyên Yếm thoáng qua một tia bất lực, tiếp lời: “Người của chúng ta đã sớm cải trang mai phục, tất cả giáo chúng đều lẩn trong các thành trấn xung quanh. Chỉ cần người chủ thượng muốn tìm lộ diện, tin tức sẽ  truyền về.”

Nghe xong, Trương Dực Xuyên gật đầu khẽ, đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe môi.

“Trận chiến sắp tới sẽ không chỉ là giữa Vũ Điệp giáo và Ân Băng giáo, sẽ còn nhiều người hơn tham chiến. Nghĩ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, chúng ta vẫn còn thời gian.”

Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn sang Sở Lạc.

“Khấu Hạ, đi với ta một chuyến.”

Trương Dực Xuyên điều tức xong liền đi ra ngoài.

Sở Lạc lặng lẽ theo sau, Nguyên Yếm toan bước theo thì bị Trương Dực Xuyên ngăn lại.

“Ngươi không cần đi.”

Ra đến cổng tiểu viện, Trương Dực Xuyên  dừng chân, ánh mắt nhìn về phía Linh Yểm đang bám sát phía sau.

Trầm mặc một thoáng, hắn nói: “Ngươi cũng không cần đi theo.”

Cứ thế, Sở Lạc lặng lẽ đi theo Trương Dực Xuyên mà chẳng biết hắn muốn đi đâu, cho đến khi trước mặt hiện ra một cánh rừng hoa hoè.

Bước vào rừng, Trương Dực Xuyên tựa vào một thân cây, khẽ nhắm mắt.

“Nhiều năm như vậy, trừ nơi này ra, không đâu khiến ta tĩnh tâm được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-507-thoi-gian-khong-con-nhieu.html.]

Sở Lạc đã trèo lên cây, hái lấy từng chùm hoa hoè trắng.

“Cánh rừng hoè này là chủ thượng trồng sao?”

Trương Dực Xuyên vẫn nhắm mắt khẽ đáp: “Người của Đọat Linh giáo, ở rất nhiều nơi trong Ma giới đều trồng hoè. Cứ cách một hai thành là lại có thể thấy. Hắn… hẳn cũng sẽ thấy được.”

Sở Lạc ngồi trên cành cây, tay cầm đóa hoa hoè, nhìn về phía người dưới tán cây kia.

“Chủ thượng cho rằng… người ấy thấy được hoa hoè, sẽ muốn đến gặp người sao?”

“… Ta biết, tất cả chỉ là vọng tưởng. Nhưng hiện tại, ta muốn gặp hắn hơn bao giờ hết, đến mức gần như phát điên rồi.”

Nghe vậy, Sở Lạc im lặng. “Thân thể của chủ thượng… xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Dực Xuyên lấy một cành cây khô làm bút, chậm rãi viết lên đất ba chữ.

“Trương, Dực, Xuyên,” Sở Lạc lẩm bẩm, “Là tên của chủ thượng.”

“Là hắn đặt cho ta.” Trương Dực Xuyên cười khổ, “Như núi vững vàng không ngã, như sông dài không ngừng, tâm rộng như biển, sống thọ trăm tuổi.”

“Hắn nhất định là người đọc rất nhiều sách.” Sở Lạc thì thào.

“Thọ trăm tuổi… e là ta không thể nữa.”

Sở Lạc không lên tiếng.

“Hắn từng cho ta một bữa ăn khi ta sắp c.h.ế.t đói, cứu mạng ta. Nhưng lúc ta sợ hắn nhất, hắn lại không nỡ g.i.ế.c ta. Về sau ta nghĩ mãi, nếu lúc ấy, một trong hai lần ta c.h.ế.t đi, có lẽ giờ đã không sống mòn sống mỏi thế này.”

“Ta nhất định phải c.h.ế.t dưới tay hắn. Chỉ có hắn đích thân kết liễu ta, ta mới có thể an tâm rời đi, dù là tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.”

“Vậy nên, chủ thượng luôn tìm hắn, thật ra là… muốn c.h.ế.t dưới tay hắn?”

Sở Lạc khẽ sững người, vì sao những lời này nghe lại quen thuộc đến vậy?

Nàng bất giác nhớ lại chuyện Nguyên Yếm từng nói, rằng hắn muốn c.h.ế.t dưới mũi thương của nàng.

Thì ra... học từ Trương Dực Xuyên sao?

“Vậy... từ từ tìm, vẫn còn thời gian mà.”

Trương Dực Xuyên khẽ lắc đầu. “Không còn thời gian nữa.”

“Ngươi có biết, vì sao ta có thể lập ra Đoạt Linh giáo, vì sao lại có thể luyện ra loại thuốc khiến người dù thân thể bị phân thây vẫn còn sống được không?”

Hắn trầm mặc một lúc, như đang suy nghĩ có nên nói cho Sở Lạc hay không, cuối cùng vẫn quyết định mở lời.

“Ta vốn đã từng c.h.ế.t một lần. Thi thể bị dã thú trong rừng cắn nuốt đến trơ lại bộ xương trắng. Là hắn, dùng thịt trong tim của chính mình khiến ta sống lại. Kể từ đó, bộ xương trắng này của ta cũng không còn giống người thường nữa.”

“Thuốc các ngươi đã dùng, chính là từ xương cốt nguyên thân của ta tán nhỏ ra, luyện thành. Nhưng tính mạng của ta lại gắn chặt với bộ xương này. Một khi mài đến tận cốt, ta cũng sẽ không còn tồn tại.”

Nghe đến đây, tim Sở Lạc thắt lại, trong đầu thoáng hiện hình ảnh vô số giáo chúng của Đoạt Linh giáo.

“Đợi ta c.h.ế.t rồi, thuốc của Đoạt Linh giáo cũng sẽ không còn. Những người mới dùng vài lần có lẽ còn sống sót được, nhưng trong giáo, người dùng ít thuốc như ngươi chỉ có một. Những người còn lại, chẳng mấy chốc đều sẽ chết.”

Trương Dực Xuyên cúi đầu, nhìn ba chữ tên mình trên đất: “Cảm thấy ta vô tình lắm đúng không?”

Sở Lạc nghẹn lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Chủ thượng chí ít cũng để lại cho ta một con đường sống.”

“Ngươi vẫn chưa hiểu,” Trương Dực Xuyên khẽ cười, “Kẻ yếu khát cầu sức mạnh, chỉ cần đạt được mục đích, dù sáng sống chiều c.h.ế.t cũng không thấy tiếc nuối. Tất cả người của Đoạt Linh giáo trước khi gia nhập đều đã chuẩn bị tinh thần, rằng hôm nay còn sống, ngày mai có thể chết. Chỉ trừ ngươi.”

Loading...