Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 503: Lại bị tính kế sau lưng

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:46:28
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức kia vừa truyền ra, cả đại điện lập tức nổ tung.

“Trước kia người của Ân Băng giáo từng nói có kẻ ám sát Hồ Tử chạy đến chỗ chúng ta, bọn họ truy đuổi đến tận đây, ở lại nhiều ngày không chịu rời đi, còn âm thầm dò xét tình hình tổng bộ của ta, lúc đó ta đã cảm thấy không ổn rồi. Giờ thì giáo chủ bọn họ đích thân dẫn người tới, rõ ràng là muốn động binh với chúng ta!”

“Hôm qua ta cũng hỏi thăm được chút chuyện từ miệng người Ân Băng giáo, Hồ Tử của bọn họ đã c.h.ế.t rồi, mà kẻ g.i.ế.c hắn lại dùng chính bướm sát thủ do Ám  vệ của chúng ta bí mật bồi dưỡng. Đám người đó coi Hồ Tử như tín vật để phụng thờ, không giống như Vô Hận tông, một khi ra tay thì chỉ có quyết sống c.h.ế.t mà thôi!”

“Bọn chúng đã rút hết nhân thủ khỏi miền Nam, thậm chí không tiếc từ bỏ địa bàn của mình, chỉ để ép tới nơi này. Ý đồ còn chưa rõ ràng sao!”

“Chúng ta rốt cuộc đã chọc vào thứ gì thế này, sao chuyện nội bộ xảy ra ở chỗ khác mà hết lần này đến lần khác đều đổ lên đầu của Vũ Điệp giáo vậy!”

“Tôn chủ, người nghĩ cách đi! Nếu còn không có kế phá cục, e là tai kiếp đã đến nơi rồi!”

Hồng Y giáo chủ day mạnh trán, đôi mắt  nhắm nghiền lại.

“Là Đoạt Linh giáo, nhất định là do Đoạt Linh giáo giở trò… tên giáo chủ kia…”

Hồng Y đang nói thì một trưởng lão phía dưới đột nhiên sáng mắt lên.

“Đúng rồi! Trước kia Linh Lung từng nói, giáo chủ Đoạt Linh giáo muốn đầu của Sở Yên Nhiên. Chúng ta chỉ cần đưa thủ cấp của Sở Yên Nhiên cho hắn, có lẽ sẽ hóa giải được cục diện hiện tại!”

Lời này vừa dứt, đại điện lặng ngắt như tờ.

Không thể phủ nhận đây là một phương án, nhưng khi trước họ không giao Sở Yên Nhiên ra, nay mọi chuyện đã thành cục diện đã định, cho dù giờ đưa đầu nàng cho giáo chủ Đoạt Linh giáo thì sao chứ? Lẽ nào hắn sẽ đứng ra thừa nhận với Vô Hận tông và Ân Băng giáo rằng chính mình mới là kẻ giật dây sau màn?

Giờ có hối cũng đã muộn rồi, khi xưa bọn họ đã quá xem thường thực lực của Đoạt Linh giáo, không ngờ đến cả Vũ Điệp giáo cũng có ngày bị dồn đến thế này.

“Sao không ai nói gì nữa? Chẳng lẽ các người còn tiếc mạng một tên đạo tu đến từ Đông Vực?”

Vị trưởng lão kia lại lên tiếng không hiểu. Lời vừa rơi xuống, cửa đại điện liền vang lên một tiếng cười khẽ của nữ tử.

“Trưởng lão lo xa rồi, không phải họ không muốn g.i.ế.c ta, mà là g.i.ế.c ta cũng không ích gì.” Sở Yên Nhiên bước từng bước tiến vào đại điện, ánh mắt thẳng tắp nhìn vị trưởng lão vừa rồi, biểu cảm trên mặt như cười như không. “Khi giáo chủ Ân Băng giáo đến nơi, đó chính là lúc đại chiến bùng nổ. Lúc này chẳng lẽ không nên mau chóng gia cố đại trận phòng ngự hay sao?”

“Vô Hận tông thì còn có thể dùng lời lẽ để thương lượng, còn Ân Băng giáo  mang quyết tâm liều c.h.ế.t đến đây, có nói thêm gì cũng vô ích. Dù cho họ tra được là Đoạt Linh giáo mới là kẻ g.i.ế.c Hồ Tử, thì bướm sát thủ vẫn là vật của Vũ Điệp giáo chúng ta.”

Vị trưởng lão kia bị ánh mắt của nàng dọa cho trong lòng chột dạ.

“Vậy ngươi có biện pháp nào khác giúp chúng ta vượt qua cửa ải này không?” Mặc dù hiện tại Sở Yên Nhiên đã nhập ma, nhưng vị Phương trưởng lão này vẫn chưa từng coi nàng là người cùng một phe.

Sở Yên Nhiên khẽ cười lạnh:

“Cớ gì phải khom lưng trước Đoạt Linh giáo? Lúc đầu vụ việc Nho Cực Lạc đã chẳng rõ ràng, Vô Hận tông lựa chọn tấn công Vũ Điệp giáo thay vì điều tra kỹ càng, trong đó không thiếu bàn tay của Bạch Hỏa tông giở trò sau lưng.”

“Ba giáo năm tông ban đầu  muốn nhằm vào Bạch Hỏa tông, bọn chúng chẳng phải càng phải tạo ra sóng gió để đánh lạc hướng sự chú ý của các thế lực khác sao? Giờ nếu chúng ta muốn sống sót, việc đầu tiên cần làm chính là chống đỡ được đợt công kích đầu tiên của Ân Băng giáo, sau đó nghĩ cách, đem mũi dùi chuyển hướng lại sang phía Bạch Hỏa tông.”

Lời nàng vừa dứt, trong điện lại rộ lên tiếng xì xào bàn luận.

“Hình như nói cũng có lý đấy, để Bạch Hỏa tông thế mạng.”

“Chúng ta vốn đã vô tội, chính Bạch Hỏa tông mới kéo chúng ta xuống nước!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-503-lai-bi-tinh-ke-sau-lung.html.]

Hồng Y cũng đã mở mắt, ánh nhìn rơi lên người Sở Yên Nhiên.

“Ngươi định chuyển mũi dùi sang Bạch Hỏa tông bằng cách nào?”

Sở Yên Nhiên khẽ nhếch môi cười: “Còn nhớ năm đó đan xà được Bạch Hỏa tông hồi sinh, cuối cùng rơi vào tay ai không?”

“Là Sở Lạc của Lăng Vân tông bên Đông Vực!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đúng vậy, lại còn là tôn đồ của Bạch Thanh Ngô nữa, thật đáng chết.”

“Ma giới lùng sục nàng ta bao lâu nay mà vẫn không thấy bóng dáng, đến giờ nổi gió cũng chẳng nổi, khiến người ta dần quên mất chuyện về đan xà. Nhưng chỉ cần chúng ta lôi Sở Lạc ra, tất cả sẽ lại nhớ tới mớ tội nghiệt mà Bạch Hỏa tông từng gây ra!”

“Chỉ thế thôi sao? Nếu thật sự bắt được Sở Lạc, chẳng phải chúng ta có thể đổi mình thành công thần của cả ma giới rồi ư? Khi đó có Sở Lạc trong tay, muốn gì không được, chẳng lẽ Lăng Vân tông dám không nghe?”

“Đừng nằm mơ nữa, vấn đề là ngươi phải bắt được nàng ta đã! Sở Yên Nhiên, ngươi nói thì hay đấy, nhưng căn bản là không khả thi chút nào!”

“Ta khi nào nói nhất định phải bắt cho bằng được Sở Lạc?” Sở Yên Nhiên liếc hắn một cái, không hài lòng đáp, “Người của Đoạt Linh giáo có thể giả mạo chúng ta, thì tại sao chúng ta không thể giả làm Sở Lạc? Dù sao nàng ta cũng biến mất lâu như vậy rồi, chỉ cần giả trang đủ giống, ai biết thật giả thế nào?”

“Biết đâu,  Sở Lạc nghe được tin có người mạo danh mình, lại chịu không nổi mà hiện thân cũng nên…”

Sở Yên Nhiên đưa tay khẽ vuốt má mình, trong lòng bật cười khe khẽ.

Chỉ cần thay một bộ y phục đỏ, nàng liền có bảy tám phần giống với Sở Lạc.

Ai bảo chúng ta là song sinh chứ...

“Hắt xì——”

“Để ta xem xem.”

Sở Lạc vừa hắt hơi xong, Nguyên Yếm  hứng thú nghiêng đầu ngắm nghía gương mặt nàng.

“Không phải bị Hàn châm của Ân Băng giáo làm trúng chỗ nào đấy chứ, sao lại hắt hơi?” Nguyên Yếm  hiếu kỳ.

Sở Lạc xoa xoa mũi, thấp giọng nói: “Có lẽ là cảm ứng tâm linh, cảm thấy có ai đó đang muốn hại ta.”

“Cảm ứng tâm linh? Ngươi có thể có cảm ứng với ai được, Dương Bình à? Mà người muốn hại ngươi thì lúc nào chẳng có, nhìn đám người của Ân Băng giáo lẫn trong đám đông dưới kia kìa, toàn là đến bắt chúng ta đấy.”

Sở Lạc lắc đầu, rồi bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Người của các thế lực khác nhau tuy đều cải trang thành dân thường trà trộn vào địa bàn Vũ Điệp giáo để quan sát tình thế, nhưng nếu quan sát kỹ thì vẫn nhận ra được dấu vết của môn phái họ đứng sau.

Sở Lạc chỉ liếc mắt một lát, đã có thể nhận ra người của không ít tông môn lớn, thậm chí còn có cả đạo tu.

Ngay lúc ấy, khóe mắt nàng bỗng bắt được hai thân ảnh quen thuộc, Sở Lạc vội nhìn sang.

Trong đám đông, đang đi về phía trước chính là Thời Yến và nữ tu của Thượng Vi tông – Dương Tú – người đã bỏ ra năm mươi vạn mua hắn.

Trông thấy họ, Sở Lạc há miệng kinh ngạc.

Sao lại tới nữa rồi...

Loading...