Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 486: Sẽ chảy máu

Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:44:00
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong ồn ào tranh cãi, Sở Lạc lại chẳng thèm để tâm,  từ trong bọc vải chọn ra một quyển sách đọc chăm chú.

Mặc kệ Giản Dật Phàm tức đến đỏ cả mặt, nàng  phong bế thính giác để mặc bọn họ cãi vã.

Không biết đã qua bao lâu, khi nàng vừa định lật trang thì một bàn tay thon dài, trắng trẻo như ngọc đột ngột đặt lên mặt sách.

Sở Lạc ngẩng đầu lên, thấy Doãn Phách không biết đã đến từ lúc nào, môi mấp máy như đang nói gì đó.

"Gì cơ?" Sở Lạc tháo phong ấn thính giác.

Doãn Phách nhìn nàng một lúc, rồi mới mở miệng: "Không có gì, quyển sách này hình như rất hấp dẫn với Sầm cô nương, không biết có thể cho tại hạ mượn xem một chút được không?"

"Ngươi chưa thành niên, không được xem." Sở Lạc vừa dứt lời thì đã thấy nơi đáy mắt hắn lóe qua một tia nghi ngờ rất kín đáo, bèn  không giữ nữa, đưa sách qua tay hắn:

"Cho ngươi xem đấy, cho ngươi xem đấy."

"Đa tạ." Doãn Phách chậm rãi cất quyển sách, tất nhiên không đọc ngay, dù sao chuyện trong nhã gian còn chưa xử lý xong.

Hiện giờ, Giản Dật Phàm đang trừng mắt nhìn hắn: "Tiểu cữu, ý ngươi là gì đây, lệnh cấm rượu?"

Ánh mắt Doãn Phách lướt qua những ca nữ đang nép mình nơi góc phòng, phân phó thuộc hạ: "Đưa những kẻ không liên quan ra ngoài."

"Rõ."

Cửa mở, các cô nương như chim sợ cành cong vội vã rời đi. Doãn Phách vô tình liếc mắt, chợt thấy Sở Lạc cũng đang chen trong đám người ấy, giả bộ như là người "không liên quan" mà ra khỏi phòng.

Doãn Phách  ra hiệu cho người bên cạnh, một đệ tử chấp pháp  lặng lẽ theo sau.

Rất nhanh, trong nhã gian chỉ còn lại người của Thần Mộng Tông. Doãn Phách ngồi xuống, thản nhiên nhìn về phía thiếu niên vẫn còn tức giận.

"Ngươi có biết vì sao hôm nay ta rời tông không?"

"Tiểu cữu, ngươi cứ nói thẳng đi. Ta biết sáng nay ngươi mất mặt vì chuyện này, nhưng lệnh cấm rượu này có hơi quá đáng rồi đấy, một cấm là nửa năm, còn bắt toàn tông cùng ta không được uống rượu, chẳng phải là lấy mạng ta sao?"

"Ta đã thay ngươi điều tra ba kẻ ám sát đó rồi." Doãn Phách nói từng chữ một, mày cũng nhíu lại, "Ngươi cho rằng chuyện gì ta cũng có thể lo được cho ngươi sao? Người suýt c.h.ế.t hôm qua là ngươi, không phải ta."

Lời nói ấy khiến khí thế của Giản Dật Phàm yếu hẳn đi.

"Nhưng... nhưng cấm rượu thì liên quan gì?" Hắn quay đầu sang chỗ khác.

"Thời gian này Thần Mộng Tông không thể để xảy ra sai lầm vì rượu, nhất là ngươi. Sau khi tiên tông chủ qua đời, ngươi là thiếu tông chủ, bị vô số ánh mắt dòm ngó. Hiện tại lại đang là thời điểm đặc biệt..."

"Nói cái gì thời điểm đặc biệt, cái gì ánh mắt dòm ngó," Giản Dật Phàm ngắt lời hắn, giọng đột nhiên trầm xuống, nhưng vẫn rõ ràng, "Nếu không phải ngươi cứ phản đối ngầm, ta sớm đã lên làm tông chủ rồi."

Câu nói rơi xuống, cả gian phòng lặng ngắt như tờ, thuộc hạ hai bên đều không dám thở mạnh.

Doãn Phách hơi ngẩng đầu, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.

"Tu vi của ngươi vẫn chưa đủ. Nếu hấp tấp kế vị, sẽ khiến các thế lực khác chú ý. Việc này trước kia ta đã nói rõ, hóa ra ngươi chẳng nghe lọt tai chút nào."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thôi được, vụ ám sát ta sẽ giao cho trưởng lão trong chấp pháp  xử lý. Ta còn nhiều việc cần giải quyết. Lệnh cấm rượu đã ban, không thể thu hồi. Nếu ngươi  muốn uống, có thể sai người đi xa mua về, chỉ là sẽ phiền toái."

"Chuyện của Sầm cô nương, ta cũng sẽ xử lý giúp ngươi." Doãn Phách đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi cứ tiếp tục vui chơi đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-486-se-chay-mau.html.]

Nghe vậy, Giản Dật Phàm hoàn toàn xẹp hơi, vội đuổi theo sau.

"Tiểu cữu? Êi tiểu cữu, ta chỉ đùa thôi, ngươi cũng biết mà, ta ăn nói không giữ miệng, nhưng chúng ta là người một nhà mà..."

Giản Dật Phàm đứng ở ngưỡng cửa, trông theo bóng Doãn Phách khuất dần cuối hành lang, mày nhăn lại.

"Thiếu tông chủ, chuyện này..." Thủ lĩnh thị vệ phía sau hắn mặt đầy khổ sở.

Giản Dật Phàm uể oải dựa vào khung cửa, xoa trán nói: "Ta  quá khổ rồi… đến một giọt rượu cũng không cho ta, hắn thật là chẳng để lại đường sống nào cho ta cả, trừ khi bây giờ cô nương Uyển Uyển chịu gả cho ta..."

Thủ lĩnh thị vệ mím môi, không biết nên nói gì.

"Uyển Uyển đâu rồi," Giản Dật Phàm  ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất, "Uyển Uyển của ta đâu rồi..."

Mà lúc này, Uyển Uyển đang tựa cằm vào vai Sở Lạc, mặt đỏ như gấc nhưng vẫn chăm chú nhìn quyển sách trong tay nàng.

Sở Lạc bị một đám cô nương vây quanh, sau lưng bị ôm chặt, má còn cọ vào suối tóc mềm mịn, nàng ngồi cứng đờ như gỗ. Nhưng ánh mắt các cô gái đều dán chặt vào quyển sách trên tay nàng.

"Đọc xong rồi, lật trang… lật trang đi…" Có người khẽ thổi khí bên tai nàng, thì thầm thúc giục.

"Chờ ta, ta chưa đọc xong trang này…"

"Khụ khụ, các ngươi thích thì lấy hết đi, trong bọc vải toàn là sách, chia mà đọc." Sở Lạc cứng ngắc một lúc rồi nói.

Các cô nương liếc nhìn nhau, bắt đầu nhẹ nhàng cẩn trọng động tay, đúng lúc ấy, ngoài cửa  vang lên tiếng gõ.

"Sầm cô nương có ở trong không?" Giọng Doãn Phách vang lên.

"Kiếm ta, kiếm ta, không liên quan đến các ngươi." Sở Lạc xua tay trấn an các nàng, không mang theo bọc vải, cũng nhét quyển sách vào tay Uyển Uyển, rồi mới đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, ánh mắt Doãn Phách theo bản năng quét qua đám cô nương sắc mặt quái dị bên trong.

Đối diện ánh mắt hắn, Sở Lạc  hiểu đứa nhóc này lại đang suy nghĩ linh tinh.

"Xem ra việc của Doãn Phong chủ  đã xong rồi." Sở Lạc hơi nghiêng người, chắn tầm mắt hắn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thấy vậy, Doãn Phách chớp mắt, môi nhanh chóng cong lên: "Tất nhiên, hiếm khi xuất tông một lần, không biết Sầm cô nương có gấp gáp trở về không? Nếu không vội, có thể cùng tại hạ dạo quanh chợ một vòng không?"

"Có thể, ta không vội."

Doãn Phách không giống Giản Dật Phàm hay phô trương, đi đến đâu cũng kéo theo cả đám thị vệ. Bên hắn chỉ có hai người, nhưng đều là tinh anh của chấp pháp điện.

Cùng hắn đi qua dãy phố dài, Sở Lạc  tưởng hắn tuổi còn nhỏ nổi hứng dạo chơi, cho đến khi thấy hắn dừng lại trước một sạp bán trang sức nữ, cầm lên một cây trâm hình bướm.

"Con bướm này làm thật sống động." Doãn Phách mỉm cười nhìn nàng, trong mắt thậm chí còn lộ ra chút ngây thơ trẻ con, "Sầm cô nương thấy sao?"

"Đẹp." Sở Lạc mỉm cười đáp.

Đệ tử chấp pháp phía sau đã đưa ma tinh cho chủ quán.

"Chỉ tiếc, sinh vật đẹp đẽ như thế," Doãn Phách mỉm cười, đặt trâm bướm vào tay nàng, "không thể bay vào Thần Mộng Tông."

"Vì sẽ chảy máu."

Loading...