Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 485: Chìa khóa Thần Huyết
Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:57:25
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trong cõi tu hành, phàm nhân nếu muốn nuôi sống gia đình thì chỉ đành dựa vào những trò buôn gian bán lận thế này. Những nơi khác họ sống không nổi, nên chỉ có thể đến đây cầu mong được Thần Mộng Tông che chở. Nào ngờ hiện tại, Thần Mộng Tông chúng ta e rằng còn chẳng khá hơn họ là bao."
Doãn Phách nói khẽ một câu, rồi không buồn liếc nhìn đám người bán sách kia nữa, tiếp tục rảo bước.
Cùng lúc đó, trong Thần Mộng Tông, vì Sở Lạc có ngỏ ý muốn đi dạo quanh tông môn, nên có một đệ tử Chấp Pháp Điện được phái ra mặt hộ tống.
"Thích khách bắt được chưa? Khi nào thì ta có thể rời khỏi đây?" Sở Lạc hỏi.
Nghe vậy, tên ma tu đáp: "Chẳng hay có chỗ nào Sầm cô nương cảm thấy đãi ngộ không chu toàn, xin cứ nói. Việc thích khách, thủ tọa còn đang điều tra. Khi bắt được người, còn cần cô nương đích thân nhận diện."
"Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."
Nói rồi, ánh mắt Sở Lạc lướt qua mấy vị trưởng lão của Thần Mộng Tông vừa đi ngang, mặt ai cũng khó coi thấy rõ.
"Hôm nay là ngày gì vậy? Ta thấy rất nhiều người đang bàn ra tán vào về thủ tọa nhà các ngươi."
Vì chuyện cấm rượu cũng không phải cơ mật gì, nên tên đệ tử kia liền đem chuyện Doãn Phách ban hành lệnh cấm rượu kể lại cho Sở Lạc nghe.
Nghe xong, trong lòng Sở Lạc cũng có phần kinh ngạc.
Cách làm của hắn đúng là đầy khí phách, tuy mang cảm giác hành động vội vàng, nhưng vào lúc này, nếu Doãn Phách không dứt khoát bước ra một bước ấy, e rằng Thần Mộng Tông sớm muộn cũng diệt vong.
Nhưng… hắn làm vậy, rốt cuộc là muốn gì?
Sở Lạc âm thầm cân nhắc tâm tư của thiếu niên già dặn ấy, ánh mắt lại vô tình lướt qua một nơi hoang vu cằn cỗi phía trước.
"Kia là gì vậy?"
"Đó là cấm địa của bổn tông."
Vừa dứt lời, Sở Lạc kinh ngạc nhìn tên đệ tử.
Một nơi gọi là cấm địa trong một đại tông môn, vậy mà lại bị người ta nói ra nhẹ hều như thế? Hơn nữa còn không có lấy một người trông coi, vậy mà cũng gọi là cấm địa?
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lóe sáng.
Cấm địa của Thần Mộng Tông… chẳng lẽ chính là nơi cổ thần lưu lại Thần Mộng Tâm Kinh?
Thần huyết đã mất, chìa khóa duy nhất để mở nơi đó cũng không còn. Vì biết có người xâm nhập cũng chẳng làm gì được, nên dứt khoát buông bỏ, mặc kệ nơi ấy…
Sở Lạc nhìn về phía đó thêm vài lần, đồng thời trong thức hải đã truyền âm cho Hoa Hoa.
"Ta vốn là thần linh, m.á.u của ta, liệu có thể trở thành chìa khóa mở nơi này?"
【Có thể.】
Được Hoa Hoa xác nhận chắc chắn, khóe môi Sở Lạc liền nhếch lên.
"Chỉ là đám người nhóc con ấy phái đến giám sát ta quá đông, muốn tránh mặt bọn chúng để âm thầm tiến vào cấm địa… xem ra phải nghĩ cách gửi tin cho Linh Yểm rồi…"
Nghĩ vậy, nàng hỏi tên ma tu bên cạnh: "Không biết hiện giờ thiếu tông chủ đang ở đâu? Sáng nay có chút hiểu lầm, ta muốn đến thăm hỏi một chút."
Tuy Giản Dật Phàm nói chuyện khiến người ta tức anh ách, nhưng lúc cần đến lại rất dễ dùng.
Trong điện, Giản Dật Phàm vừa mới tỉnh rượu, liền gào lên đòi đến Như Ngọc Lâu, hiển nhiên còn chưa hay biết gì về lệnh cấm rượu.
Khi Sở Lạc đến nơi, trên mặt hắn hiện lên biểu cảm phức tạp.
"Ngươi đến làm gì?" Giọng hắn xen lẫn vẻ mất kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-485-chia-khoa-than-huyet.html.]
Sở Lạc cũng chẳng rõ mình đã chọc hắn chỗ nào, nhưng nàng vốn không để tâm, vẫn mỉm cười như cũ.
"Thiếu tông chủ định đến Như Ngọc Lâu giải thích với các cô nương về quan hệ giữa chúng ta sao? Nhưng ta thấy, nếu để ta tự mình nói lời phủ nhận chuyện hôm qua thì có lẽ sẽ càng đáng tin hơn."
Nghe vậy, Giản Dật Phàm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau cùng gật đầu: "Đúng, ngươi đi giải thích. Lập tức xuất phát đến Như Ngọc Lâu!"
Sở Lạc theo Giản Dật Phàm xuất tông, tên đệ tử Chấp Pháp vẫn bám theo sau, ngoài mặt là bảo vệ, nhưng nàng thừa hiểu là để giám thị.
Khi tới phố chợ dưới núi, Giản Dật Phàm vội vàng đi về phía Như Ngọc Lâu, Sở Lạc thì thong thả bước theo sau, cứ như đang dạo phố giải khuây.
"Bao nhiêu một quyển?"
"Ma nữ?!" Gã bán sách lậu thấy gương mặt quen thuộc của nàng thì đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã nhận được ánh mắt nhắc nhở của Sở Lạc, thức thời giả bộ xa lạ, hăng hái tiếp thị.
Vốn đã có phần bực bội, Giản Dật Phàm thấy nàng còn đứng đó kỳ kèo mua sách, thì sải bước tới.
"Chát" một tiếng, một túi trữ vật đầy ma tinh bị ném vào tay người bán.
"Đừng cò kè mặc cả nữa, ta mua hết chỗ này!" Giản Dật Phàm cau mày nhìn sang Sở Lạc: "Sầm cô nương, giờ ngươi có thể nhanh chóng theo ta đến Như Ngọc Lâu rồi chứ?"
"Hóa ra thiếu tông chủ gấp đến vậy, được rồi, đi thôi." Sở Lạc cười, nhận lấy cả chồng sách từ tay người bán.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Gã bán sách nhìn bóng hai người rời đi, lúc này mới vội vàng, nơm nớp lo sợ chạy đến khách điếm theo như Sở Lạc căn dặn.
"Ma nữ ơi ma nữ, người bên cạnh cô là người Thần Mộng Tông đấy, cô bảo ta giấu họ đi báo tin bình an, không phải là bắt tôi đắc tội cả Thần Mộng Tông sao… trăm ma tinh này đúng là không dễ kiếm…"
Miệng tuy than vãn, nhưng hắn vẫn rón rén bước vào khách điếm, tìm đến người Sở Lạc bảo hắn báo tin.
"Chỉ là báo bình an?" Sau khi nghe xong, Nguyên Yếm nhíu mày khó hiểu.
Tên bán sách đã lăn lộn bao năm, từ lâu đã luyện thành cáo già. Chỉ cần liếc sơ qua ba người trong phòng, hắn biết đây đều là hạng nhân vật không thể đụng vào, nên càng thêm cẩn thận.
"Phải, đúng thế… À đúng rồi… cho hỏi, ai trong số chư vị là tướng công của ma nữ?"
Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên vi diệu.
Linh Yểm do dự một chút rồi mới mở miệng: "Chuyện gì?"
"Ma nữ bảo ta tiện thể nhắn giúp một câu, nàng nói… nhớ ngươi rồi."
Nguyên Yếm nghe vậy thì cau mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Đọc sách giả đến mức làm đầu óc nàng có vấn đề rồi chắc?"
"Sao lại thế được, sách ta bán đều là… lành mạnh, lành mạnh mà…" Gã bán sách không nhịn được cãi lại một câu, nhưng ngay sau đó liền bị Nguyên Yếm trừng mắt.
Gã vội vàng tìm một cái cớ rồi chuồn lẹ khỏi phòng.
Cùng lúc ấy, Doãn Phách đang điều tra vụ án cũng vừa nhận được tin: Sầm Lưu Hỏa đã theo Giản Dật Phàm rời tông, đến Như Ngọc Lâu.
"Không tra nữa," Doãn Phách bỗng nhiên lên tiếng, "tra cũng không tra ra gì đâu, quay về thôi."
Hôm qua vừa phát hiện ra dấu vết của Vũ Điệp giáo, hôm nay nàng ta liền theo Giản Dật Phàm ra khỏi tông môn, chuyện này khiến nghi ngờ trong lòng Doãn Phách càng thêm sâu.
Đợi đến khi quay lại phố chợ, trời đã gần về chiều.
Bên trong Như Ngọc Lâu, sau khi chuyện "giải thích quan hệ" vừa mới yên ổn, lại nổ ra một tình huống mới.
"Dựa vào cái gì mà không bán rượu cho ta! Tiền thưởng của bản thiếu chủ lần nào chả là từng đống từng đống, mau mang rượu lên đây cho ta!" Giản Dật Phàm ngồi trong nhã gian, tiếng gào thét vang vọng cả hành lang.
Bà chủ của Như Ngọc Lâu khổ sở cố nặn ra nụ cười tươi:
"Đâu phải chuyện tiền bạc gì, là bởi Thần Mộng Tông vừa ban hành lệnh cấm rượu hôm nay mà. Cũng không phải chỉ riêng chỗ chúng ta, cả vùng mười dặm quanh đây chẳng ai dám bán rượu cho người của Thần Mộng Tông đâu ạ…"