Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 483: Ta nghi ngờ nàng là Khấu Hạ

Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:56:10
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Dật Phàm vừa uống rượu vừa phất tay nói:

“Ta đâu phải loại người vong ân phụ nghĩa, nàng dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ là không xứng với ta thôi. Ngày mai nhất định phải nói rõ ràng. Những chuyện khác thì giao cho tiểu cữu lo liệu đi. Chỉ sợ các cô nương ở Như Ngọc lâu không chịu tha thứ cho ta, ai…”

“Ôi chao thiếu tông chủ, ngài đừng buồn, ngài buồn khiến lòng bọn ta cũng khó chịu theo. Người đâu, mau mau mau, kéo thêm mấy tên tử tù tới để thiếu tông chủ xả giận!”

“Tử tù?” Sở Lạc khẽ nhướng mày.

“Lời người khác vu hãm ngươi, ngươi  không để trong lòng câu nào sao?” Âm thanh của Linh Yểm vang lên bên cạnh.

Nghe thấy, Sở Lạc quay sang nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên: “Hắn nói là Sầm Lưu Hỏa, mà ta là Sở Lạc.”

"Ngươi tự cảm thấy mình hay lắm."

"Loại người như hắn, ta không cần tính toán làm gì. Đi thôi, đến nơi tiếp theo." Sở Lạc đã đi về phía trước, còn vẫy vẫy tay ra sau lưng.

Điểm kế tiếp cũng chính là nơi nàng đã ghé qua vào ban ngày.

Trong điện Chấp Pháp đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn có đội ngũ ma tu chỉnh tề qua lại, kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn trái ngược với sự phóng túng trong cung điện khi nãy, khác biệt một trời một vực, cứ như hai nơi không cùng một tông môn.

Bên trong hiển nhiên đang nghị sự trọng đại.

"Qua đây." Sở Lạc vẫy tay gọi Linh Yểm.

Linh Yểm nhíu mày: "Gọi gì chứ?"

"Ẩn tức khí. Đã đến đây rồi thì nhất định phải vào xem một chút. Ta mà thi pháp thì cùng lắm chống được hai đợt dò xét, nhưng ngươi thì khác."

"Ngươi thật phiền phức."

"Vì nhiệm vụ thôi mà…"

Cuối cùng dưới sự che chắn của Linh Yểm, cả hai lặng lẽ tiến vào điện Chấp Pháp mà không khiến ai nghi ngờ. Nhưng Sở Lạc vẫn chỉ dừng lại ở chỗ có thể nghe rõ âm thanh.

Bên trong đại điện, có người đang báo cáo.

"Gần đây Vô Hận Tông và Bách Diện Giáo qua lại khá thân thiết, Bạch Hỏa Tông cũng đang cố tiếp cận hai bên, cả ba đều nhắm vào Vũ Điệp Giáo."

Sau đó là giọng thiếu niên quen thuộc.

"Trước đó từng nhận liên hệ từ Nhật Nguyệt Tông và Vô Hận Tông, đều nhắc đến chuyện Bạch Hỏa Tông hồi sinh Xà Đan. Thực lực hiện tại của Thần Mộng Tông không sánh được với ba tông kia, không chịu nổi rung chuyển. Nhưng nếu không chọn phe, e là sẽ tự rước họa. Mà chỉ trong vài ngày, tình hình bên kia đã biến động lớn như thế… khiến ta  liên tưởng đến vụ thiếu tông chủ bị ám sát hôm nay."

"Thủ tọa, chuyện thiếu tông chủ bị ám sát cũng có liên quan đến biến động gần đây sao?"

Giọng của Doãn Phách vẫn bình tĩnh: "Ai bảo người ám sát hôm nay lại là người của Vũ Điệp Giáo. Hồng Y giáo chủ phái tinh anh  Minh vệ cải trang thành người Bách Diện Giáo, lẻn vào Vô Hận Tông trộm Nho Cực Lạc , còn làm bị thương thủ sơn trưởng lão."

"Ta nhớ trước đó người của Đoạt Linh Giáo từng làm loạn trước cổng Vũ Điệp Giáo, một nữ tu tên Khấu Hạ đã g.i.ế.c c.h.ế.t thủ lĩnh  Ám vệ là Linh Lung, Hồng Y giáo chủ cũng từng giao thủ với giáo chủ của Đoạt Linh Giáo."

"Nho cực lạc không thể cải tử hoàn sinh, cũng không phải linh đan trị thương, trong thời khắc nhạy cảm này, Hồng Y giáo chủ lại vươn tay tới Vô Hận Tông, còn phái người ám sát thiếu tông chủ của chúng ta…"

"Ý của thủ tọa là…"

Doãn Phách vẫn thong thả nói: "Là người của Đoạt Linh Giáo ra tay. Hơn nữa, ta nghi ngờ cô gái đã cứu thiếu tông chủ ban ngày, Sầm Lưu Hỏa, chính là Khấu Hạ."

Giọng nói trong điện vừa dứt, nét mặt Sở Lạc cũng  cứng đờ.Tiếng cười khẽ của Linh Yểm vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Giết hắn đi thôi, biết nhiều quá rồi."

Sở Lạc nhức đầu lẩm bẩm: "Thần Mộng Tông trên dưới, chẳng lẽ tất cả đầu óc đều mọc trên cái tên nhóc này sao?"

Dứt lời, nàng lấy ra từ túi trữ vật một con bướm còn sót lại từ đêm tập kích Vô Hận Tông.

Điều khiển con bướm bay về phía cửa điện, Sở Lạc nhìn về phía Linh Yểm: "Đi thôi, về lại chỗ cũ."

Trong điện, giọng nói vẫn bình ổn như trước, bỗng nhiên Doãn Phách quát khẽ như băng sương mùa đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-483-ta-nghi-ngo-nang-la-khau-ha.html.]

"Ai đó!"

Một luồng ma khí từ trong điện lao ra, trong khoảnh khắc phá vỡ con bướm đang bay tới, khiến nó rơi xuống đất.

Hắn nhanh chóng xuất hiện trước xác bướm, cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lại sâu thêm mấy phần.

"Thủ tọa, đây là… bướm của Vũ Điệp Giáo?!"

Một thủ hạ đi theo cũng kinh ngạc nói.

 

"Ngươi ở lại đây," Doãn Phách thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: "Ta ra ngoài một chuyến."

Tối nay không tiện điều tra gì thêm. Sau khi Linh Yểm gỡ bỏ cấm chế với các ma tu đang giám sát, hắn liền rời đi. Sở Lạc thì làm ra vẻ chưa từng bước chân khỏi cửa.

Quả nhiên chưa bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói của thiếu niên.

"Sầm cô nương, có ở trong phòng không?"

Sở Lạc nâng tay, cửa phòng  mở ra nhờ một luồng ma khí, nàng nhìn ra ngoài thấy thiếu niên mặc chỉnh tề, tư thế đĩnh đạc, liền nhướng mày.

"Giờ này đột nhiên tới, có chuyện gì không?"

Doãn Phách mỉm cười.

"Việc công bận rộn, quên sai người hỏi thăm, không biết nơi này cô nương ở có thoải mái không?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc gật đầu, rót chén trà nhấp một ngụm: "Khá tốt, so với lang bạt ngoài trời thì hơn nhiều."

"Ta chưa từng nghe kể về cuộc sống tán tu. Nếu không làm phiền Sầm cô nương, ta có thể nghe kể nhiều hơn chút chăng?"

"Ngươi không phải vừa nói mình bận công vụ sao?"

"Xong rồi."

Thấy vậy, Sở Lạc lại gật đầu: "Được thôi, đừng đứng ngoài gió nữa, vào đi."

Vừa nói vừa chuẩn bị rót trà cho hắn.

Doãn Phách ung dung bước vào, giọng Sở Lạc lại vang lên.

"Cũng may ngươi còn nhỏ tuổi, ta mới để ngươi vào. Bằng không thời điểm này vào phòng nữ tu, dễ khiến người ta hiểu lầm lắm."

"Loại lời đồn đó sẽ không xuất hiện trong Thần Mộng Tông, Sầm cô nương cứ yên tâm."

Nghe vậy, Sở Lạc bật cười, liếc hắn một cái: "Ngươi đúng là không giống cháu ngoại của ngươi chút nào."

"Sầm cô nương có thể kể chưa?"

"Muốn nghe gì? Ta từng đến rất nhiều nơi, cả Đông Vực cũng đã ghé qua."

"…Đông Vực?"

Trời vừa hửng sáng, Doãn Phách vẫn còn ngồi trong phòng Sở Lạc, cửa phòng vẫn mở. Hắn cúi đầu nhìn chén trà đã nguội, trong nước phản chiếu ánh mắt phức tạp không hợp chút nào với tuổi thiếu niên.

Hỏng rồi, nghe nàng kể nhiều quá, quên mất mình đến để thăm dò thân phận thật sự của nàng.

Giờ phút này, Sở Lạc cũng đã im lặng, hắn đang định lên tiếng cáo từ, thì ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, cửa viện bị đẩy tung, một bóng người lao thẳng vào, cả phòng tràn ngập mùi rượu.

Người tới chính là Giản Dật Phàm vừa uống suốt cả đêm. Trong mắt Doãn Phách lóe lên kinh ngạc, còn chưa kịp mở lời thì Giản Dật Phàm đã gào lên.

"Sầm cô nương! Ân nhân! Ta đến đây là để nói với nàng! Ta tuyệt đối không thể nào thích nàng đâu! Càng không thể cưới nàng làm thiếu phu nhân của Thần Mộng Tông—"

Sở Lạc nhìn bộ dạng say khướt của hắn, nhướng mày, không tức giận, chỉ quay đầu nhìn về phía Doãn Phách, trong mắt còn mang theo chút trêu chọc.

Người thấy mất mặt, ngược lại lại là Doãn Phách.

Loading...