Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 471: Chủ thượng, người nhìn hắn kìa

Cập nhật lúc: 2025-06-22 13:09:02
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng rõ từ lúc nào, Trương Dực Xuyên đã xuất hiện trước mặt nàng, chặn lại đòn tấn công của Hồng Y.

“Không ngờ ngươi thực sự g.i.ế.c được Linh Lung,” lời hắn nói với Sở Lạc, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Hồng Y, ngập tràn giễu cợt, “Xem ra hôm nay có thể sớm thu dọn rồi.”

“Chưa xong đâu,” Sở Lạc ở phía sau hắn, lấy tay ép chặt miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, “Chủ thượng, để ta g.i.ế.c thêm mấy kẻ nữa.”

Nghe vậy, Trương Dực Xuyên nhướn mày: “Hôm nay thế là đủ rồi.”

“Vẫn chưa đủ…” Sở Lạc nhìn về phía Thanh Loan, ma khí lại dâng trào, vừa định lao ra thì bị Trương Dực Xuyên vác lên vai, phóng đi xa.

Trong lúc vội vã, nàng chỉ kịp dùng roi chín khúc quấn chặt lấy Thời Yến.

Từ trong Vũ Điệp giáo, viện quân không ngừng bay ra. Ở phía xa, Nguyên Yếm cũng mang theo Linh Yểm chạy theo.

Trên lưng Thanh Loan, thấy Thời Yến bị Sở Lạc mang đi, Sở Yên Nhiên định đuổi theo, nhưng do dự một lúc lâu, cuối cùng lại lui về.

Đám viện quân Vũ Điệp giáo phía sau đuổi theo về hướng người của Đoạt Linh giáo bỏ chạy, bị Hồng Y giơ tay chặn lại.

Nàng hạ xuống đất, đi tới chỗ t.h.i t.h.ể Linh Lung, đưa tay lau đi m.á.u nơi khóe môi.

Khi bước vào hố sâu, trông thấy thân thể c.h.ế.t không nhắm mắt dưới đất, Hồng Y nhíu chặt mày.

“Thống lĩnh Ám Vệ của bản tôn… cứ như vậy mà chết? Bản tôn nhất định bắt Đoạt Linh giáo phải trả giá đắt!”

Lời vừa dứt, vô số bướm huyết sắc từ tay áo nàng bay ra, phủ kín lấy t.h.i t.h.ể Linh Lung, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch không còn mảnh vụn.

“An nghỉ đi.”

Sau khi rút lui đến nơi an toàn, Trương Dực Xuyên mới thả Sở Lạc xuống. Cùng lúc đó, chính hắn cũng phun ra một ngụm huyết khí.

Sở Lạc tựa lưng vào gốc cây lớn, lấy vải băng bó miệng vết thương.

“Chủ thượng,” Nguyên Yếm bước tới, “Người không sao chứ?”

Trương Dực Xuyên xua tay: “Không đáng ngại, giáo chủ Vũ Điệp giáo cũng trọng thương không nhẹ.”

Nói rồi, ánh mắt hắn lại nhìn sang Sở Lạc.

Cùng lúc, Linh Yểm bước ra từ sau lưng Nguyên Yếm, ánh mắt đảo qua những vết thương của Sở Lạc.

Trận chiến vừa rồi hắn tuy luôn giữ khoảng cách, nhưng những gì xảy ra bên phía nàng hắn đều nhìn rõ.

Ban đầu hắn đoán, nữ tu này chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, nhưng không ngờ nàng không hề thi triển pháp môn đạo tu, khiến chẳng ai có thể liên hệ nàng với nữ ma tu bị toàn Ma giới truy nã kia.

Hơn nữa còn có thể chịu đựng được tra tấn của Linh Lung, nàng rốt cuộc đã từng trải qua những gì?

Ánh mắt Trương Dực Xuyên lại rơi lên Thời Yến – người vừa bị ma khí chấn cho hôn mê.

“Ngươi mang hắn theo làm gì?”

Sở Lạc liếc nhìn Thời Yến một cái: “Không gì cả, chỉ là cảm thấy… đem theo lời lãi.”

“Quả thật rất hợp phong cách của ngươi.” Nguyên Yếm bước đến, giơ tay bóp cổ Thời Yến: “Gương mặt này không tệ, hay là thay vào đầu ta?”

“Trưởng lão, đây là đồ của ta.” Sở Lạc kéo mạnh roi về phía mình.

Nguyên Yếm cười nhạt: “Phân gì ngươi với ta, cùng lắm ta chắp đầu mình lên thân hắn…”

“Chủ thượng, người xem hắn kìa.” Sở Lạc nhíu mày nhìn Trương Dực Xuyên.

Hắn đang ngồi xuống vận công dưỡng khí, nghe vậy cũng không mở mắt, chỉ nói: “Nguyên Yếm, ngươi đâu thiếu một cái đầu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-471-chu-thuong-nguoi-nhin-han-kia.html.]

Nghe thế, Nguyên Yếm nhướng mày, rồi chạm phải ánh mắt Sở Lạc, hậm hực trừng nàng một cái, cuối cùng cũng rút tay lại đi sang bên cạnh Linh Yểm.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Nàng chắc chắn là thích tên tiểu bạch kiểm này rồi, ngay trước mặt ngươi mà thay lòng, ngươi cũng không quản?”

“Hừ,” Linh Yểm cười khẽ, “Ta không tin.”

Nguyên Yếm trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thật không hiểu nổi các ngươi nghĩ gì trong đầu nữa.”

Sở Lạc đã nhanh chóng băng bó xong vết thương, giờ không thể vận công, chỉ có thể chờ thân thể tự hồi phục, đành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng hễ vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra gương mặt Sở Yên Nhiên.

Phải nghĩ cách lẻn vào Vũ Điệp giáo, diệt trừ nàng ta.

Chỉ là... giờ vẫn còn Thời Yến – một rắc rối lớn.

“Chậc.” Sở Lạc lại bực dọc mở mắt ra.

Mở mắt ra, liền bắt gặp ánh nhìn của Nguyên Yếm.

Sở Lạc mặt không cảm xúc nhìn lại, đến khi Nguyên Yếm thấy không có gì hay, mới đổi chỗ, ngồi xuống vận công.

“Dương Bình, ngươi chẳng làm được gì nhiều, canh giữ cho ta!”

Đến chiều tối, mọi người đã khôi phục gần hết, Thời Yến cũng tỉnh lại.

“Các ngươi đưa ta đến đây là muốn làm gì?” Hắn cảnh giác nhìn đám người Đoạt Linh giáo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Lạc – nếu hắn nhớ không nhầm, chính nữ ma tu này đã dụ hắn ra ngoài.

Nhưng Sở Lạc vẫn đang ngủ, ngược lại là ánh mắt Nguyên Yếm nhìn hắn đầy khinh miệt:

“Tiểu bạch kiểm, ngươi cho rằng ngoài cái thân thể này ra, ngươi còn có gì đáng giá để người khác nhắm đến sao?”

Thời Yến chau mày: “Các ngươi… có ý gì?”

“Ý gì à?” Nguyên Yếm cười lạnh, hất cằm về phía Sở Lạc: “Ngươi hỏi nàng ấy đi, ngay cả Chủ thượng cũng đứng về phía nàng, nàng muốn làm gì ngươi cũng chẳng ai dám ngăn.”

Sở Lạc bị tiếng nói ồn ào làm tỉnh, mơ màng mở mắt: “Chuyện gì vậy?”

“Ta sẽ không để các ngươi toại nguyện đâu, thà ngọc nát còn hơn ngói lành!” Thời Yến quát.

“Ngọc nát ngói lành cái gì,” Sở Lạc nhìn sang Linh Yểm, ngáp dài, “Dương Bình, ngươi tính thử xem, loại hàng thế này nếu bán vào thanh lâu thì được mấy viên ma tinh?”

“Ta chưa từng đi, không biết.”

Nguyên Yếm  ngẩn người – ban đầu hắn tưởng Sở Lạc định giữ lại nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm này, nhưng nghĩ lại thì… nàng keo kiệt thế kia, sao có thể nuôi người khác, dù kẻ đó có đẹp cỡ nào!

Nghĩ đến đây, hắn lại càng giận.

“Đã định bán hắn vào thanh lâu rồi, sao lại không chịu nhường cái đầu hắn cho ta chứ?!”

Sở Lạc  chắp tay đặt trước trán: “Xin lỗi Trưởng lão, thật lòng xin lỗi, nếu ngươi gắn cái đầu này lên, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà bán cả ngươi vào thanh lâu mất…”

 

“Ngươi thật là…!” Nguyên Yếm nghiến răng: “Không thể nói lý!”

“Đủ rồi,” lúc này Trương Dực Xuyên mở mắt, nhìn sang Nguyên Yếm, “Đưa tin giáo chủ Vũ Điệp giáo  trọng thương tới Bạch Hỏa Tông.”

“Rõ.” Nguyên Yếm nghiêm túc trở lại.

Sau khi phân phó xong, Trương Dực Xuyên đứng dậy, khẽ cười:

“Đã ra tay rồi… vậy thì, những giáo phái còn lại, cũng nên lần lượt thăm viếng một lượt đi.”

Loading...