Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 456: Tâm pháp nhuốm máu.

Cập nhật lúc: 2025-06-20 01:42:11
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Những công pháp ma đạo mà hắn sưu tầm từ khắp các nơi trong Ma giới, có không ít thứ có thể tu luyện. Thế nhưng nếu không biết tiết chế, cứ tham lam luyện hết  thì thân thể bị tổn hại không phải chuyện đùa.”

“Trương Dực Xuyên  đã tự mày mò tu luyện ma khí nhiều năm, tâm tính sớm đã bị ảnh hưởng. Nếu dừng lại kịp thời thì còn có thể cứu vãn, bằng không có người dẫn đường đúng đắn, hậu quả cũng sẽ không mấy tốt đẹp.”

Sở Lạc khẽ thở dài: “Chỉ tiếc là ba giáo sáu phái giữ khư khư công pháp chính thống, chuyện này ở Đông Vực ai ai cũng biết, mà trong Ma giới, đến một vị thành chủ cũng còn mù mờ không hay…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Linh Yểm đứng yên phía sau, lặng thinh không nói một lời.

Sở Lạc xoay người, chăm chú nhìn Triệu thành chủ  đang bị ma khí trong người cuồng loạn bức ép.

“Nhìn tình trạng này của hắn, rõ ràng là tu luyện quá gấp gáp, nếu không tìm cách tán bớt ma khí trong thể nội, sớm muộn gì cũng mất mạng.”

Bên trong phòng, thuộc hạ đã rối loạn thành một đoàn.

“Không được rồi! Vẫn chưa ổn định! Thịt! Còn thịt nữa không?” Thành chủ gầm lên trong đau đớn.

Thuộc hạ nghe vậy, chỉ biết nhìn nhau, mặt ai nấy đều hiện vẻ khó xử.

“Đại nhân… lần trước đã từ thiếu niên kia cắt xuống hai miếng, hai ngày trước ngài đã dùng một, miếng còn lại… vừa mới dùng xong rồi ạ.”

“Không được! Ta không chống đỡ nổi nữa! Mau đi tìm hắn! Mau đưa hắn tới đây cho ta! Ta… ta không chịu nổi nữa rồi!”

Nghe lệnh, bọn thuộc hạ vội vàng lao ra cửa, nhưng vừa mở cửa phòng thì đã thấy một tiểu đồng dẫn theo vị thiếu niên áo vải, chính là Tề thiếu gia đi đến.

Bên trong  ngẩn người, mà tiếng gầm của thành chủ lại vọng ra:

“Còn ngây ra đó làm gì?! Mau đi tìm người cho ta!”

“Đa… đại nhân, người… người tới rồi!” Một thuộc hạ run rẩy bẩm báo.

Lúc còn trong sơn động, Tề thiếu gia đã nghe thấy tiếng rên rỉ của thành chủ, biết lần này khó tránh, bèn mượn cớ rời đi, thân chinh đến thành chủ phủ.

“Mau cho hắn vào! Mau vào đi!” Thành chủ vội vã hô lớn.

Mà mục đích lần này Tề thiếu gia tới, chỉ có một.

“Ta muốn xem tâm pháp mà ngươi định truyền cho A Sam.”

“Cho hắn xem! Tất cả sách trong phòng này đều cho ngươi xem! Muốn quyển nào cũng được! Mau, mau cắt thịt đưa ta, giúp ta độ kiếp, mau giúp ta độ kiếp a!”

Tề thiếu gia cau mày: “A Sam không thể tu luyện loại ma công giống ngươi. Ta không thể để hắn trở thành người như ngươi.”

“Đều theo ngươi! Tất cả đều theo ngươi! Mau cắt thịt đi!”

Nghe vậy, Tề thiếu gia cúi đầu, từ trong tay áo rút ra một lưỡi chủy thủ, nghiến răng chịu đau, lại cắt xuống một miếng thịt nữa từ  thân mình.

Mặt hắn đã trắng như giấy, nay càng trắng bệch như tờ lụa, m.á.u tươi từ cánh tay nhỏ xuống, từng giọt rơi trên nền đất. Mắt Tề thiếu gia  đỏ hoe, ánh nhìn lạnh lẽo xuyên qua phòng, giọng khàn khàn.

“Tâm pháp đâu?”

Thuộc hạ nhanh chóng đem miếng thịt dâng lên cho thành chủ, có người khác lấy quyển tâm pháp chuẩn bị sẵn dâng tới.

Tề thiếu gia nhận lấy, vịn cửa mà ngồi xuống bậc đá, không màng đến vết thương liền mở sách ra đọc.

Thuở còn ở trong tiểu viện của Tề phủ, nơi duy nhất có thể bầu bạn cùng hắn chính là sách. Hắn đọc không ít thư tịch, dù chưa từng đụng tới ma công chính thống, nhưng chỉ cần dụng tâm xem, vẫn có thể phân biệt tốt xấu.

Trong phòng, phải rất lâu sau ma khí trong người Triệu thành chủ  mới dần ổn định. Hắn thở phào một hơi,  nhớ tới chuyện vừa rồi, bước ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-456-tam-phap-nhuom-mau.html.]

Chỉ thấy bên ngoài, Tề thiếu gia ôm quyển sách trong lòng, ngã vào vũng máu.

Hôm sau, Trương Dực Xuyên đến thành chủ phủ như đã hẹn, được thành chủ đích thân đón tiếp, thái độ vô cùng nhiệt tình. Nhưng trạng thái hôm nay  lại không được ổn.

Triệu thành chủ biết hắn đang lo lắng chuyện gì, nhưng không vạch trần. Đợi một hồi, Trương Dực Xuyên rốt cuộc cũng mở lời.

“Đại nhân, bằng hữu của ta hôm qua cả đêm chưa về, ta có chút lo lắng, hôm nay xin được cáo từ trước.”

Triệu thành chủ không những không giận, ngược lại còn cười sang sảng: “Yên tâm, bằng hữu của ngươi sẽ không sao. Ngươi đã sốt ruột như vậy, ta cũng không giữ lại nữa.”

“Đa tạ đại nhân. Vậy… quyển tâm pháp đại nhân hứa hôm qua…”

“Tâm pháp hôm qua có chút vấn đề không thể tặng ngươi. Hai hôm tới ta sẽ sai người chép lại một bản, khi nào rảnh thì tới lấy.”

Trương Dực Xuyên hơi nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi rời khỏi phủ.

Mà trong một gian phòng khuất sâu bên trong phủ, quyển tâm pháp đã nhuốm m.á.u của Tề thiếu gia vẫn lặng lẽ đặt trên bàn, còn người nằm trên giường thì hôn mê chưa tỉnh.

Chờ Trương Dực Xuyên rời đi, Triệu thành chủ  mới bước tới gian phòng ấy.

“Chỉ mới lấy ba miếng thịt thôi, mà thân thể hắn đã yếu đến mức này sao? Trước kia ở Tề phủ đâu có thế… Chẳng lẽ là vì trong sơn động không có thuốc bổ? Cũng đúng, tên tiểu ăn mày đó làm gì có tiền lo thuốc dưỡng thân.”

Nói đoạn, hắn sai người giục phòng bếp nhanh chóng dâng thuốc bổ đã sắc.

Đến chạng vạng, Tề thiếu gia mơ màng tỉnh lại, có người đang đút thuốc cho hắn. Hắn chau mày, ho sặc một trận mới dần thở được.

Thuộc hạ bên cạnh vội quỳ rạp xuống đất.

“Tiểu thiếu gia thứ tội.”

Tề thiếu gia gắng gượng ngồi dậy, giọng yếu ớt:

“Bây giờ là canh giờ nào? Ta đã hôn mê bao lâu? A Sam thế nào rồi?”

“Ngài đã hôn mê tròn một ngày. Trương công tử có đến phủ, nhưng thành chủ không nói với hắn là ngài ở đây. Trương công tử lo ngài gặp chuyện, nên đã sớm rời đi.”

Tề thiếu gia vội vã mang giày.

“Tề phủ… hắn nhất định sẽ tới Tề phủ tìm ta, tưởng ta bị bắt đi rồi… Không thể để người Tề phủ phát hiện ra hắn…”

Ngay khoảnh khắc ấy, tên thuộc hạ quỳ dưới đất khẽ ngẩng đầu.

“Thành chủ vẫn luôn sai người dõi theo Trương công tử. Hắn… hắn không đi Tề phủ.”

Nghe vậy, động tác của Tề thiếu gia chợt khựng lại. Tựa như sững sờ một lát, rồi bật cười khe khẽ.

“Cũng may… cũng may hắn không đi. Bằng không người Tề phủ sẽ không buông tha cho hắn.”

Tề thiếu gia đi giày xong, gắng đứng dậy muốn bước ra ngoài, nhưng vừa động thì suýt nữa ngã quỵ, may mà thuộc hạ kịp thời đỡ lấy.

Hắn  nhìn vào gương đồng, thấy khuôn mặt mình trắng bệch như quỷ dị, hệt như một u linh, khác xa với dáng vẻ xưa kia.

“Tiểu thiếu gia, thân thể ngài bây giờ không chịu nổi đâu. Trước tiên hãy uống thuốc rồi tĩnh dưỡng đã.”

“Thuốc… phải, uống thuốc…”

Hắn nghẹn ngào, đón lấy chén thuốc, không màng mùi vị, cứ thế dốc từng ngụm như nước lã.

Hắn… sao có thể dùng gương mặt này để đối diện với A Sam được đây?

Loading...