Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 455: Luyện Công

Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:33:27
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa lúc chợ lớn náo nhiệt người qua kẻ lại, Triệu Thành chủ  bất ngờ hạ lệnh bắt hết bọn buôn người trong thành. Những viên quan từng câu kết cùng bọn ác nhân cũng không thoát, đều bị áp giải đến pháp trường, c.h.é.m đầu thị chúng.

Tề thiếu gia kéo theo Trương Dực Xuyên, thở hổn hển chạy đến, may mắn vẫn kịp giờ hành hình.

Ban đầu Trương Dực Xuyên còn chưa rõ chuyện gì, sau nghe tiếng bàn tán xôn xao của người đi đường, sắc mặt cũng dần biến đổi.

“Bọn buôn người... xử trảm thị chúng... chẳng lẽ là...”

Hắn kinh hãi không thôi, Tề thiếu gia liếc sang, nhoẻn miệng cười: “Đám buôn người ở Xuân thành phần lớn cùng một phe, hẳn là chính bọn đã bắt ngươi năm ấy.”

Lời vừa dứt, Trương Dực Xuyên càng thêm kích động, đổi thành là hắn kéo tay Tề thiếu gia, lao nhanh về phía pháp trường.

Trên đài cao, những gương mặt từng bao lần xuất hiện trong ác mộng của hắn, giờ phút này bị trói gô lại, bị đao phủ áp chế, sắc mặt đầy kinh hoảng, run rẩy như năm xưa chính hắn từng sợ hãi.

“Giờ đã đến, hành hình!”

Theo tiếng quát vang dội, lưỡi đao sáng loáng giơ lên giữa ánh dương tà.

Máu b.ắ.n tung tóe, đầu người rơi lăn lóc, phía dưới vang lên tiếng hò reo như sấm.

Trương Dực Xuyên dõi mắt không chớp nhìn cảnh tượng trước mắt, bao năm qua, hắn từng mong mỏi, từng chờ đợi một khoảnh khắc như thế này.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy, lòng hắn lại không rõ nên vui hay nên buồn.

Dù bọn ác nhân kia đã bị trừng phạt đúng pháp luật, thì cuộc đời của hắn, cũng sớm bị hủy hoại không còn đường trở lại.

Lẽ ra, hắn cũng có thể sống một đời bình thường như bao người, vậy mà nay, chỉ còn những cơn ác mộng triền miên, một quê hương không thể tìm về.

Giữa tiếng ồn ào tạp nhạp xung quanh, hai hàng nước mắt nóng từ mắt Trương Dực Xuyên rơi xuống.

Tề thiếu gia không hề nhìn cảnh huyết nhục kia, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Trương Dực Xuyên bên cạnh.

“A Sam...”

Không rõ đã qua bao lâu, Trương Dực Xuyên mới đưa tay áo lau vội nước mắt trên má, rồi quay đầu nhìn Tề thiếu gia.

“Chúng ta đi thôi, đã đến rồi thì cũng nên ăn no bụng rồi hãy trở về.”

Tề thiếu gia  bước theo.

“Đám người kia đã chết, từ nay về sau, trong Xuân thành sẽ không còn trẻ con bị bắt đi làm ăn xin, ngươi cũng không cần lo bọn chúng tìm đến.”

“Thành chủ cuối cùng cũng làm được một chuyện đúng đắn. Nhưng những đứa trẻ từng bị hủy hoại kia thì sao? Bọn chúng đến thế gian này một chuyến không có lấy một ý nghĩa. Nay chúng  ta không có gì trong tay, cho dù không còn phải sợ bọn ác nhân nữa, thì biết đâu ngày khác lại xuất hiện những kẻ độc ác hơn. Không thể trông cậy vào người khác, chỉ có bản thân mạnh lên mới là điều nên làm.”

Nghe vậy, Tề thiếu gia liền nói: “Vậy thì chờ ngươi học được  căn cơ tu hành, luyện tập một thời gian, chúng ta sẽ rời Xuân thành.”

Trương Dực Xuyên cũng khẽ gật đầu: “Được.”

Còn hai ngày nữa mới đến cuộc tụ hội ở Giai Trà lâu, Trương Dực Xuyên đã dành dụm đủ bạc để mua một bộ y phục mới,  dẫn theo Tề thiếu gia ra phố.

Giá cả trong tiệm áo quần đối với Trương Dực Xuyên mà nói, xưa nay chỉ dám nghĩ chứ không dám mơ. Món đồ đắt giá nhất hắn từng mua, chính là chiếc khăn che mặt cho Tề thiếu gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-455-luyen-cong.html.]

Thế nhưng nghĩ đến buổi gặp mặt tại Giai Trà lâu hai ngày sau, hắn cắn răng, quyết mua một bộ cho ra dáng.

“Bộ này trông đẹp, lại dễ hoạt động, lúc ngươi đi săn cũng tiện...” Tề thiếu gia vừa ngắm một bộ y phục màu tro đậm, vừa quay đầu, thì thấy Trương Dực Xuyên đang đứng trước một bộ y phục trắng, lặng lẽ nhìn hồi lâu.

“Ai da, tiểu công tử quả là có mắt tinh tường! Bộ y phục này dùng loại vải mà nhà giàu Xuân thành đều ưa thích nhất đấy!”

Chưởng quầy tiến lên tâng bốc hết lời, còn nhiệt tình mời hắn thử mặc.

Trương Dực Xuyên động lòng, thay đồ xong, có phần ngượng ngùng đứng trước mặt Tề thiếu gia.

“Ngươi xem, có giống như trước đây ngươi từng thế không?” Hắn đầy mong chờ nhìn Tề thiếu gia.

Tề thiếu gia cười khẽ, gật đầu: “A... Dực Xuyên giờ đây trông cũng giống tiểu thiếu gia của nhà quyền quý rồi.”

Nghe thế, vành tai Trương Dực Xuyên liền đỏ bừng, hỏi giá rồi cắn răng mua luôn bộ y phục ấy.

Trở về nhà, hắn lại quấn lấy Tề thiếu gia học thêm vài chữ, đọc mấy bài thơ nho nhã, bắt chước cách nói năng, dáng điệu.

Trong mắt hắn, Tề thiếu gia chính là người tốt đẹp nhất thế gian. Hắn từng là ăn mày, đã quen bị người ta khinh rẻ, không màng ánh mắt thế gian, nhưng nay khi những ánh nhìn đổ dồn đến hắn lại là sự ngưỡng mộ, thì hắn bắt đầu sợ, sợ bị người ta nhận ra thân phận thật.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Chỉ cần học theo Tề thiếu gia, hắn cũng có thể từng bước trở thành người hiểu lễ nghĩa, nói năng tao nhã.

Cuối cùng cũng đến ngày yêu ma tụ hội tại Giai Trà lâu. Từ sáng sớm, Trương Dực Xuyên đã rời đi, còn Tề thiếu gia, tiễn hắn xong liền gục ngã vì mệt, mãi đến hoàng hôn mới tỉnh lại.

“Bây giờ là canh mấy rồi?”

Tề thiếu gia vẫn nằm trên nền đất lạnh, khẽ lẩm bẩm.

Thanh âm của Lục Kiếp Vong Trần Cốt vang lên:

“Ngươi ngủ từ sáng đến giờ. Trước đó hai lần cắt thịt, lại ngày đêm không nghỉ dạy hắn học chữ, thân thể vẫn chưa khôi phục, là vì thấy Trương Dực Xuyên sắp trở về nên ta mới đánh thức ngươi.”

Tề thiếu gia ngáp một cái, cúi đầu liếc sang vết thương bên hông, thấy m.á.u đã ngừng chảy, mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy dọn dẹp lại chỗ ở.

Không bao lâu Trương Dực Xuyên đã vội vã chạy về, mặt mày hớn hở, vừa bước vào đã ríu rít kể lại chuyện xảy ra ở Giai Trà lâu hôm nay.

“Tiểu thiếu gia, người có biết không? Hôm nay ta đọc mấy câu thơ người dạy, Thành chủ  khen ngợi ta không ngớt, lại còn mời ta ngày mai đến phủ Thành chủ làm khách, nói muốn truyền cho ta một bộ tâm pháp! Ban đầu ta chỉ nghĩ, nếu nghe được chút bí quyết tu hành thôi đã là may mắn lắm rồi, nào ngờ Thành chủ lại muốn dạy ta hẳn pháp môn chính truyền!”

“Có tâm pháp trong tay, ta  có thể chính thức bước vào con đường tu hành, trước tiên là luyện khí, sau đó kết đan…”

Hắn vừa nói, đôi mắt sáng bừng như sao. Tề thiếu gia đã lâu chưa thấy hắn cao hứng như vậy, cũng nhoẻn miệng cười, thuận theo  trêu chọc mấy câu.

Nhưng khi Trương Dực Xuyên không để ý, Tề thiếu gia lại khẽ nhíu mày.

Trong lòng hắn thầm đoán, e rằng vị Thành chủ kia không bao lâu nữa sẽ lại tìm đến. Nếu bản thân không chịu tiếp tục lấy huyết nhục trao đổi, thì thứ tâm pháp mà hắn truyền cho A Sam, chỉ sợ sẽ là họa chứ không phải phúc.

Cùng lúc đó, tại phủ Thành chủ.

Sở Lạc đứng trong phòng tu luyện của Triệu Thành chủ , ánh mắt lướt qua cả một vách tường đầy sách quý mà hắn cất giữ như trân bảo, rồi lại dừng trên người Thành chủ đang ho ra m.á.u từng ngụm, đến khi thị vệ dâng lên miếng thịt cắt từ thân thể Tề thiếu gia, hắn mới miễn cưỡng nuốt xuống.

Sở Lạc chau mày đến mức lông mày như kết thành chữ “xuyên”.

“Ta còn tưởng tâm pháp mà Thành chủ truyền cho Trương Dực Xuyên hôm nay là loại ma công gì thần thông quảng đại, hóa ra cũng không ngoài dự liệu. Chính hắn sắp bị công pháp phản phệ mà c.h.ế.t đến nơi, chỉ còn cách nuốt huyết nhục của Tề thiếu gia để áp chế sự loạn động trong cơ thể, vậy mà vẫn tự cho là đang ‘độ kiếp’...”

Loading...