Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 450: Lục Kiếp Vong Trần Cốt

Cập nhật lúc: 2025-06-18 13:28:03
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Leng keng… leng keng… là âm thanh xích sắt va chạm vào nhau.

Tại Tề phủ , gian phòng ngủ trước kia đã bị sửa thành ngục thất, toàn bộ cửa sổ cửa ra vào đều bị đóng chặt bằng ván gỗ, không một tia sáng nào len được vào.

Xích sắt trói khắp người Tề thiếu gia . Hắn ngồi bệt dưới đất, thân thể khô quắt, ánh mắt trống rỗng c.h.ế.t lặng.

Vẻ ngoài tàn khuyết, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Hắn chớp mắt, trong đầu vẫn là hình ảnh cuối cùng của A Sam.

A Sam còn đang dầm mưa…

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cậu ấy ngủ trong núi, có khi nào bị dã thú ăn mất rồi không…

A Sam luôn muốn rời khỏi Xuân Thành, ta phải đưa cậu ấy đi…

Hắn bất chợt cau mày.

“Ồn quá.”

Lúc này, tại chính sảnh Tề phủ, mọi người đang xôn xao bàn tán chuyện tiểu thiếu gia, không biết dù khoảng cách xa như vậy, thiếu gia vẫn nghe rõ mồn một từng câu từng chữ họ nói.

“Ta thấy đứa nhỏ này đã trốn ở bên ngoài suốt một năm, trở về e rằng cũng không còn nghe lời nữa đâu.”

“Chẳng qua là đánh c.h.ế.t một kẻ ăn mày thôi mà. Dù trước kia có thân thiết đến đâu, vài tháng là quên sạch ấy mà. Giờ người cũng tìm được rồi, nên rời khỏi Xuân Thành thôi.”

“Ngươi nói thì dễ lắm. Ngươi không thấy hồi nãy nó liều mình chắn kiếm cho tên ăn mày à? Giờ lại thành ra sống không bằng c.h.ế.t như vậy, sao có thể nói quên là quên?”

“Đúng đấy, ta vừa mới nhìn ánh mắt nó nhìn  ta, hoàn toàn khác trước. Như thể muốn g.i.ế.c ta ngay tại chỗ ấy!”

“Không nuôi được nữa rồi, tuyệt đối không được nuôi nữa!”

“Một bảo vật như vậy, nói không nuôi là không nuôi nữa sao? Cùng lắm thì mỗi ngày phái người trông chừng, ra tay độc ác hơn một chút, nó không vừa ý thì đánh một trận, đánh đến sợ thì tự nhiên không dám nhớ mấy chuyện cũ nữa.”

“Dù sao thứ chúng ta cần cũng đã lấy được hết rồi, giữ nó lại cũng không có ích gì, chi bằng mổ ra chia nhau ăn luôn đi. Dù gì chúng ta mới chỉ ăn tay chân và thịt mặt, chưa biết chỗ khác có công dụng đặc biệt gì không.”

“Cha ơi! Con muốn ăn nhãn cầu của hắn!”

Từng câu từng chữ vọng thẳng vào tai Tề thiếu gia , nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ chau mày.

“Ồn c.h.ế.t đi được…”

“Vậy thì khiến bọn họ im lặng cả đi, mãi mãi, mãi mãi im lặng.”

Đôi mắt cụp xuống của Tề thiếu gia  vẫn không mang lấy một tia cảm xúc, giọng nói cũng khẽ khàng như gió thoảng.

“Ngươi là ai?”

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.”

Nghe đến đây, Sở Lạc bất lực day trán, thầm trò chuyện với Hoa Hoa trong thức hải.

“Ban đầu ngươi cũng dụ dỗ ta kiểu này phải không?”

【Chuyện xấu năm xưa xin miễn nhắc, cảm ơn.】

“Phàm nhân, dục vọng của họ là cái giếng không đáy, dã tâm của họ chẳng bao giờ dừng lại. Ngươi nhìn xem, bọn họ đã biến một vị thần tương lai thành ra hình dạng gì rồi…”

“Ngươi không phải ta, ta cũng không phải ngươi.” Tề Thiếu gia  vẫn ngẩn ngơ nói.

“Ồ? Dựa vào đâu mà nói vậy?”

Tề Thiếu gia  khẽ nhắm mắt lại.

“Ta mệt rồi… Ta cũng nên ngủ rồi…”

Vừa dứt lời, hắn đưa tay nắm lấy một đoạn xích sắt, siết chặt quanh cổ, rồi mạnh mẽ kéo mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-450-luc-kiep-vong-tran-cot.html.]

Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, xiềng xích liền đứt thành từng khúc, rơi lả tả xuống đất.

Tề Thiếu gia  chau mày nhìn những đoạn xích vô cớ gãy đứt.

“Lúc sống không ra khỏi được Xuân Thành, c.h.ế.t rồi cũng không xong sao?”

Hắn đã sớm phát hiện bản thân có điều khác lạ, không chỉ là thân thể thịt da.

Rõ ràng yếu đuối hơn cả A Sam, nhưng sau khi đỡ một chưởng ma khí kia, hắn lại không chết.

Từ nhỏ đến lớn sống trong Tề phủ, bị cắt da róc thịt vô số lần, nhiều lần đau đến ngất đi, nhưng lần nào cũng có thể tỉnh lại. Không thể nào chỉ nhờ vào mấy viên thuốc bổ mà Tề phủ mua về.

“Thần thì sao có thể c.h.ế.t được? Hơn nữa, khối thịt ở nơi tim ngươi , còn có thể cứu người chết, nối lại xương tàn. Cơ hội duy nhất ấy, ngươi sẽ dùng để cứu ai?”

Vừa nghe lời này, trong mắt Tề thiếu gia  mới thoáng hiện một tia sáng.

“Cứu người chết, nối lại xương, c.h.ế.t rồi sống lại, ngươi nói thật sao?!”

Nhưng còn chưa đợi tiếng nói kia trả lời, hắn đã lập tức bật dậy.

Dù là thật hay giả, hắn cũng phải thử một lần. Nếu A Sam còn có thể trở lại, thì đó là điều tốt nhất. Nếu không, đời này của hắn cũng đến đây là hết.

Theo bước chân hắn đứng dậy, từng đoạn xích trên người rơi rào rạo xuống đất, cửa phòng vốn bị khoá cũng tự mở ra, đám người trông giữ hắn đều ngã lăn bất tỉnh. Hắn chạy một mạch ra đại môn Tề phủ , không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Ngay khoảnh khắc đó, cánh cổng lớn của Tề phủ  cũng từ từ mở ra đón hắn.

“Thứ trong cơ thể hắn đang tự vận dụng lực lượng, giúp Tề thiếu gia  rời khỏi nơi này. Thứ đó…” Sở Lạc quay sang nhìn Linh Yểm, “gọi là gì?”

“Lục Kiếp Vong Trần Cốt.”

Sở Lạc gật nhẹ đầu, rồi kéo lấy xích sắt trên tay Linh Yểm, phóng người đuổi theo hướng Tề thiếu gia .

“Xem ra, kế hoạch tạo thần của Lục Kiếp Vong Trần Cốt này, so với Song Sinh Liên  Hoa thì thành công hơn nhiều.”

【Ngươi đang chê năng lực ta không bằng đồng nghiệp ta đúng không?!】

“Không phải, ta đang nói về kế hoạch tạo thần. Sự thống khổ, sự thù hận với thế giới này – nó đã đạt được.”

【Vậy chẳng phải ngươi vẫn đang chê ta sao?!】

“À… nói càng rối. Nói cách khác, ta cảm thấy Song Sinh Liên Hoa có chút khác biệt với những vật tà tạo thần khác.”

【Ngươi cứ nói thẳng ta ngu là được rồi!!!】

“Không, không phải đâu! Hoa Hoa, ngươi quên rồi sao? Suốt hơn năm trăm năm, ngươi không có ký ức, không có năng lực, lúc đầu theo ta cũng chỉ biết giao nhiệm vụ thôi, chẳng giúp gì được mấy. Nhưng cái Lục Kiếp Vong Trần Cốt kia, nó có năng lực thực sự.”

“Những cái khác ta không rõ, nhưng Nhị sư huynh nhập ma là do Thanh Ngọc Kiếm dẫn dắt. Còn bên ta, vì ngươi không có ký ức, đơn thuần hơn, nên là do ta dẫn ngươi đi.”

【Ngươi vẫn là đang chê ta ngu mà!!!】

“Ư…”

Lúc đến được cánh rừng trước kia, Tề thiếu gia  đang dốc sức tìm kiếm di thể của A Sam. Mặt trời lên rồi lại lặn, hắn không biết mình đã tìm bao lâu, cuối cùng mới phát hiện một đống xương trắng bị gặm nham nhở trong hang sói.

Bên cạnh đống xương ấy, là chiếc khăn tay A Sam từng mua tặng hắn.

Hắn quỳ sụp xuống trước đống xương ấy, nước mắt rơi không ngừng.

“Xin lỗi… xin lỗi… là ta vô dụng…”

Ngay sau đó, hắn không chút do dự rút d.a.o nhọn ra, nhắm thẳng vào tim mình.

Giọng nói kia lại một lần nữa vang vọng trong không gian.

“Nhưng hỡi thần minh của ta, ngươi hãy nghĩ kỹ. Con người luôn tham lam, dục vọng của họ không có đáy. Khối thịt tim ngươi trao cho hắn, không chỉ giúp sống lại, mà còn ban cho thân thể không bệnh không tật, căn cốt có thể vận dụng ma khí.”

“Còn ngươi, mất đi khối thịt ấy, sinh khí của ngươi sẽ cạn kiệt rất nhanh. Chỉ cần ba năm, đúng ba năm kể từ hôm nay, sẽ là  tử kiếp đầu tiên của ngươi.”

“Dù vậy, ngươi vẫn muốn cứu hắn sao?”

Loading...