Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 370: Tay nghề nấu nướng của ta cao hơn ngươi

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:27:40
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên con phố xám xịt, một đội bạch cốt binh đang áp giải một con yêu khuyển có hình dạng quái dị đi về phía lò sát sinh. Chẳng rõ nó đã phạm phải quy tắc gì, chỉ biết kết cục  chẳng mấy tốt đẹp.

Sau khi chia tay Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc, Sở Lạc một mình tản bộ khắp vùng đất Dần Muội, dò xét địa hình, ghi nhớ đường đi nước bước.

Do phần lớn sinh linh nơi đây không thể trao đổi ngôn ngữ, nên trên phố  yên ắng dị thường. Nếu có ai cầm món đồ mà kẻ khác cần, sẽ đứng bên đường đợi kẻ đến đổi vật. Hai bên không thể mặc cả, cũng không được trao đổi lại lần hai — một khi lỡ duyên thì xem như bỏ lỡ mãi mãi.

Nghĩ đến việc giữa trưa còn phải nấu ăn cho chiếc Hộp nhỏ, Sở Lạc quyết định không thể qua loa như lần trước. Nàng cắt một khối mắt cá lớn, tìm một góc ít người, ngồi đợi sinh linh đến trao đổi.

Không lâu sau, quả nhiên có một vòng tròn sinh vật đủ loại hình dáng kỳ quái vây quanh nàng.

Chưa từng thấy qua loại thực vật hay linh cốt nào giống vật trong tay nàng, ai nấy đều mang vẻ tò mò, thậm chí thèm thuồng. Tiếng hỏi han nhao nhao vang lên, nhưng Sở Lạc chẳng hiểu nổi một chữ, đành ngơ ngác ngồi yên tại chỗ.

Sau đó, từng sinh linh bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi ra, cảnh tượng hỗn loạn hẳn lên —  như đang tranh giành mắt cá trong tay nàng.

Những vật mà họ đưa ra trao đổi cũng khiến Sở Lạc nổi lòng tham. Nàng bình tĩnh chọn lấy những món mình ưng ý, gom lại hết về phía mình.

Đám sinh linh ban đầu còn sững sờ, sau đó sắc mặt ai nấy đều trở nên dữ tợn, không cam lòng.

Song, khi Sở Lạc ung dung lấy thêm nhiều mắt cá khác ra, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến. Tất cả sinh linh đều hài lòng ôm lấy chiến lợi phẩm, vui vẻ rời đi.

Sở Lạc cẩn thận cất kỹ những vật phẩm đổi được, sau đó tiếp tục dò đường trong vùng đất Dần Muội  — nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy lối thoát.

Đi mấy vòng cũng chẳng có manh mối, nàng bỗng trông thấy cạnh một đống xác thối chất như núi, có một người đàn ông nhếch nhác đang nằm ngủ. Ánh mắt Sở Lạc sáng lên, cuối cùng cũng gặp được một người bản xứ có thể nói chuyện!

“Xin chào,” nàng bước đến gần, cất lời. Người kia khẽ nhíu mày, hé mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại xoay người, tiếp tục ngủ.

“Cho hỏi đường rời khỏi Dần Muội đi lối nào?” Giọng Sở Lạc lại vang lên.

Không có hồi âm. Thay vào đó là tiếng ngáy phì phò.

Suy nghĩ một lát, Sở Lạc liền lấy ra một khối mắt cá: “Nếu ngươi trả lời ta, cái này sẽ là của ngươi.”

Người đàn ông lúc này mới mở mắt, nhìn chằm chằm vào vật nàng cầm.

“Thứ này là gì?”

“Nguyên liệu nấu ăn.”

Nghe đến hai chữ đó, ánh mắt hắn liền hiện lên vài phần hứng thú.

“Ngươi muốn rời khỏi vùng đất Dần Muội ? Vì cớ gì?”

“Để ra ngoài tìm kiếm những nguyên liệu ngon hơn.” Sở Lạc đáp thản nhiên.

Nàng không chắc linh cảm của mình có chính xác hay không, nhưng từ khi tiến vào Thần Ma cảnh đến nay, phần lớn sinh linh nàng gặp đều đặt việc ăn lên hàng đầu. Có lẽ nơi dã man chưa từng có dấu tích của văn minh này, “cái ăn” chính là quy tắc sinh tồn duy nhất.

Nghe vậy, người đàn ông kia không chút nghi ngờ, nhận lấy mắt cá, vừa ăn vừa nói:

“Nơi đây không phải muốn đến thì đến, muốn đi là đi. Dù con đường rời đi có ở ngay trước mặt, nếu không có lệnh thông hành từ Dương gia, ngươi cũng không thể thấy được.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ý ngươi là, phải có lệnh thông hành mới thấy được đường thoát? Vậy làm sao để lấy được nó từ Dương gia?”

“Đích thân đi tìm bọn họ. Hiện tại trong Dương gia có bốn người có quyền phát lệnh: Dương Du, Dương Nhậm, Dương Lâm và Dương Soái. Gặp lúc họ tâm tình tốt, đến nói vài câu dễ nghe là có thể xin được. Còn không thì cứ theo họ làm việc, lấy lòng cho khéo, cũng có thể được thưởng một tấm lệnh.”

Vừa nói, người đàn ông vừa bỏ mắt cá vào miệng nhai thử. Trông thấy cảnh này, mắt Sở Lạc trợn lớn.

“Này! Luật ghi rõ là không được ăn trước mặt người khác mà!”

Người kia liếc nàng một cái, bộ dạng như đang nhìn một kẻ quê mùa chưa thấy đời.

“Luật lệ là dành cho lũ dân đen chỉ biết mỗi một thứ ngôn ngữ các ngươi thôi. Ta là đầu bếp của Dương gia — chọn nguyên liệu cho chủ nhân, đương nhiên là có đặc quyền!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-370-tay-nghe-nau-nuong-cua-ta-cao-hon-nguoi.html.]

“Thì ra… ngươi là đầu bếp của Dương gia.” Sở Lạc nhìn hắn, bắt đầu suy tính điều gì đó trong lòng.

Người kia vẫn đang nhai mắt cá, vẻ mặt thích thú: “Lạnh mát, dai giòn... đúng là trải nghiệm vị giác mới lạ. Nếu dùng món này làm thức ăn cho tiệc cưới tối nay thì...”

Suy tư một hồi, hắn lại hỏi tiếp: “Ngươi còn món này nữa không? Ta muốn hết.”

Sở Lạc cau mày, ngạc nhiên nhìn hắn: “Ý ngươi là ta đưa hết cho ngươi — không công?”

“Chứ còn gì nữa? Ngươi mong ta tặng lại cho ngươi thứ gì tốt hơn chắc?” Người kia mặt dày, ưỡn n.g.ự.c nói như lẽ dĩ nhiên.

Sở Lạc nhếch môi, không thèm đôi co, đứng dậy định rời đi.

Hắn lập tức bật dậy quát: “Ngươi dám từ chối? Tin không, ta gọi bạch cốt binh tới, tố cáo ngươi bất kính với Cốt tộc, không chịu dâng nguyên liệu? Không quá một ngày, ngươi sẽ bị giải đến lò mổ!”

Nghe vậy, bước chân Sở Lạc khựng lại. Nàng cũng cảm thấy rắc rối, nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng bỗng sáng lên, xoay người lại.

“Ngươi quá tự tin vào bản thân rồi đấy. Chẳng lẽ chưa từng nghĩ rằng, tay nghề nấu nướng của ta còn trên ngươi? Ngươi dám gọi binh lính đến, ta sẽ đoạt lấy chức đầu bếp của ngươi, trực tiếp thay thế ngươi trở thành đầu bếp chính của Dương gia!”

Lời chưa dứt, đã thấy một đội bạch cốt binh từ xa tiến đến, dừng lại gần nơi hai người đang đứng.

“Có chuyện gì vậy!”

Người đàn ông vừa thấy, sắc mặt liền tái mét. Nhớ lại lời Sở Lạc vừa nói, hắn  có chút chột dạ, vội vàng khoát tay xua đi:

“Không có gì, không có gì cả. Chúng ta chỉ là… nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi.”

Bạch cốt binh lần lượt quan sát hai người, ánh mắt lạnh như sương phủ. Sau khi xác định không ai phạm quy, chúng mới xoay người, lặng lẽ rời đi như chưa từng xuất hiện.

Chờ đến khi đội binh khuất hẳn, người đàn ông mới dám hé miệng, giọng trầm đục bất mãn:

“Được rồi… nói điều kiện của ngươi đi.”

“Cho ta bốn tấm lệnh thông hành.”

Vừa dứt lời, mắt người kia trợn lớn như chuông đồng. Sở Lạc liền chặn lại:

“Không được mặc cả! Nếu ngươi đồng ý thì gật đầu. Còn không… ta đến Dương gia đoạt chức đầu bếp của ngươi ngay lập tức!”

Không gian lặng ngắt. Một cơn gió u lạnh thổi qua, cuốn theo bụi tro mỏng.

Cuối cùng, người đàn ông nghiến chặt răng, gật đầu tức tối:

“Bốn thì bốn! Trước khi trời tối, vẫn tại chỗ này giao dịch. Ước định đã thành, kẻ nào dám phản bội… sẽ bị treo lên tường thành cho bầy quạ rỉa xác!”

“Đương nhiên rồi.”

Sở Lạc đưa mắt nhìn theo bóng hắn khuất dần sau cánh cổng Dương phủ, đợi đến khi hắn hoàn toàn biến mất, nàng mới âm thầm thở ra một hơi. Tay áo nhẹ rung, chuông vàng bên trong khe khẽ ngân lên, phát động ấn chú xác định phương hướng của Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc.

Cùng lúc đó, tại phủ Dương gia.

Người đàn ông vừa bước vào, liền bắt gặp một cảnh tượng khiến kẻ yếu bóng vía phải hồn phi phách tán.

Một nữ tử xương trắng toàn thân, khoác lên mình chiếc váy kết từ cánh hoa mục nát, bị một sợi xích đen sẫm kéo lê trên nền đá lạnh. Không ai nghĩ đó là “thú cưng” mà Dương gia đang nuôi.

Phía trước nàng là một cốt nhân đầu dê cao lớn, toàn thân xương trắng, khoác da thú, từng bước một kéo mạnh dây xích trong tay. Mỗi bước chân là mỗi lần nữ tử bị giật ngã.

Từ bộ hàm khô khốc vang lên giọng nữ chói tai:

“Hoa Dương! Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu bò nhanh hơn hả? Không làm ta vui, tối nay ngươi lại vào chuồng chuột mà ngủ đi!”

Loading...