Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 350: Người câu cá trong truyền thuyết
Cập nhật lúc: 2025-05-31 12:52:38
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hai năm trước, vùng biển này vốn chưa xuất hiện hải yêu, phong bạo cũng chẳng hung hiểm như hiện tại. Không rõ vì cớ gì, trung tâm Nam Hải dần trở thành cấm địa tuyệt đối, mỗi lần ra khơi đều phải liều mạng vượt qua cơn phong bạo này, nhưng cũng chẳng ai dám mạo hiểm tiến sâu hơn vào đáy biển trung tâm như xưa nữa.”
“Khác với tầng phong bạo hải yêu này, bất kỳ ai tiến gần đến chốn sâu nhất trung tâm kia đều bị tiêu diệt không chút lưu tình, chưa từng có ngoại lệ.”
Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc lại để tâm tới mốc thời gian hai năm trước.
Nếu nói khi ấy có chuyện gì xảy ra, thì chính là sư tôn của nàng từng chủ động đến Nam Hải, có lẽ là để gặp vị tu sĩ thần bí có tu vi gần như phi thăng, người vẫn thường câu cá ở nơi đây.
“Vậy, Nam Hải khi xưa có bộ dáng thế nào?” Sở Lạc hỏi.
“Hồi đó, nơi này là chốn tồn tại cả hiểm họa lẫn kỳ ngộ. Vận may tốt thì chỉ một chuyến ra khơi cũng có thể phát tài lớn, còn kẻ xui xẻo thì bỏ mạng ngoài biển. Song, trung tâm sâu nhất của Nam Hải từ trước đến nay vốn ít người dám chạm tới, vì kẻ mất tích vô cớ ở đó quá nhiều.”
“Có điều cũng từng có lời đồn, nói rằng tại trung tâm Nam Hải thường thấy một thiếu niên ngồi câu cá, nếu ai may mắn nhìn thấy hắn, thì có thể tiếp tục tiến sâu hơn, gặp phải nguy hiểm lẽ hắn sẽ ra tay cứu giúp.”
“Câu cá… ở Nam Hải?” Sở Lạc sững lại, chẳng lẽ là người hữu duyên ấy?
Tước Sở gật đầu: “Không sai. Nhưng lời đồn đó đã được gia gia ta chứng thực. Lão từng được người ấy cứu một mạng. Chỉ là không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, gia gia chưa từng tiết lộ, ta nghĩ lão kiên quyết không chịu đổi tuyến đường, chắc hẳn cũng vì việc năm ấy.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Được rồi,” ánh mắt Tước lão gia quét tới. Mấy lời thằng cháu nói, lão nghe rõ cả. “Kiểm tra xong thì mau vào khoang tàu, còn có khách nhân, nhớ nói rõ quy củ tiếp theo cho hắn.”
Tước lão gia tử nhảy từ trên cao xuống, đi thẳng đến đầu mũi thuyền, nhìn về phía thân ảnh khổng lồ trong làn nước cam, thần sắc càng thêm cẩn trọng.
Yêu vật hôm nay… như có gì đó khác thường.
“Các ngươi nhìn con hải yêu đó, có phải trông nó… hơi thiếu kiên nhẫn không?” Một thành viên của đội thuyền Đa Hách nhìn chằm chằm thân ảnh hải yêu hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói.
“Hả? Hải yêu mà cũng có cảm xúc à? Đừng nói bậy, mau làm việc!”
“Không, ta nói thật đó! Các ngươi nhìn lông mày nó kìa, nhíu lại rõ ràng mà!”
Những người khác đang định cười chê mấy câu, thì đội trưởng Lưu Đỉnh bước tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng, hắn nói hải yêu đang nổi cáu đó, haha—”
“Phải đấy, còn nói con hải yêu kia khó chịu! Trên kia chỉ là bóng dáng, không phải chân thân, có thể thấy được cảm xúc gì chứ?”
“Không đâu! Lần trước ra khơi nó không có nhíu mày thế này mà!”
Lưu Đỉnh không hề coi nhẹ lời kia, đưa mắt nhìn về phía hải yêu đang di chuyển.
Đúng là có điểm khác biệt t so với lần trước. Trước đây có lẽ hắn sẽ không bận tâm, nhưng hôm nay thì không thể xem nhẹ.
Tới lúc này, hắn vẫn chưa thấy bóng dáng hai đội thuyền Hành Quang và Hổ Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-350-nguoi-cau-ca-trong-truyen-thuyet.html.]
Tuy thuyền của họ tốt, đôi khi cũng không chọn cách vượt phong bạo như hắn, mà chờ sẵn ở biên giới gió bão từ trước, không lo tổn hại thân tàu. Nhưng thông thường đều tụ họp quanh đây đợi cùng.
Hơn nữa, chuyện tu ma xuất hiện ở mỏ Băng Tranh thạch trước đó cũng khiến hắn rất lo lắng. Mà hôm nay, đội Hành Quang cực kỳ bất thường. Trên thuyền của họ rất có khả năng đang chở theo tu ma, không rõ là định làm gì với Nam Hải.
Nay lại thêm lời của thành viên kia, lòng hắn càng thêm bất an, lập tức liên hệ với đội trưởng ba thuyền còn lại, nói ra hết những nghi vấn.
“Vậy ngươi định xử trí thế nào?”
“Để chắc ăn, ta muốn dùng phương án khẩn cấp. Kết nối tất cả các thuyền lại, khi đến giờ thì cùng nhau lao vào phong bạo. Nếu như thật sự gặp mai phục của Hành Quang hay Hổ Phong ở phía trước, tổn thất cũng sẽ được giảm thiểu tối đa.”
Lời của Lưu Đỉnh cũng chạm đến mối lo lắng của họ, nên chẳng ai phản đối.
Chỉ có nữ đội trưởng duy nhất trong số đó bất chợt lên tiếng: “Còn đội thuyền Hựu Thủy thì sao? Có kéo họ vào không?”
“Tình trạng của họ thế nào thì ai cũng biết, kéo theo chẳng những làm chậm tốc độ mà còn phải điều khiển lại toàn bộ đội hình. Nếu vì vậy mà lỡ thời cơ, không vượt qua được phong bạo, cả bọn đều phải bỏ mạng ngoài biển.” Đậu lão đáp.
Việc ấy quả thực khó mà khống chế. Bốn người bàn bạc xong chi tiết liền bắt tay hành động.
Nhìn bốn chiếc thuyền đang dần kết nối thành một hàng dài phía xa, lòng Tước lão gia tử càng thêm nặng nề, ngẩng đầu nhìn gió bão phía trước, rồi cúi mắt ngắm nhìn chiếc thuyền dưới chân.
“Hữu Hòa.”
Nghe gọi, Tước Hữu Hòa đang kiểm tra thân thuyền ngẩng đầu: “Cha, có chuyện gì sao?”
“Dừng tay, quay về thôi.”
Lời vừa dứt, động tác của Tước Hữu Hòa khựng lại, ngẩng đầu nhìn với vẻ kinh ngạc không thể tin: “Không tiến vào trung tâm Nam Hải nữa ư? Bao năm nay ra khơi, chúng ta chưa từng quay đầu ngay trước phong bạo mà!”
“Lần này có khách quý. Hơn nữa, hôm nay hải yêu có điều khác lạ.”
Tước lão gia tử bắt đầu thu dọn, chuẩn bị điều khiển thuyền quay đầu, đúng lúc ấy, tiếng la thất thanh của Tước Sở đột nhiên vang lên từ trong khoang tàu.
Tước lão gia tử vội xông vào. Cùng lúc, Hoa Ngọc Đường cầm d.a.o găm đen kề cổ Tước Sở áp giải hắn bước ra.
“Đã tới tận đây rồi, sao có thể nói lui là lui được?” Trên mặt hắn là nụ cười giễu cợt, từng bước ép sát: “Tiếp tục hành trình như dự định, xuyên qua phong bạo phía trước. Nếu các ngươi không làm theo lời ta, ta sẽ g.i.ế.c hắn!”
“Ngươi muốn làm gì!” Tước lão gia tử giận dữ quát, “Thả nó ra, để ta làm con tin thay!”
Nghe vậy, Hoa Ngọc Đường bật cười: “Ngươi? Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì. Không có ngươi, còn ai điều khiển được con thuyền này? Tuy ta không ưa thằng nhãi này, nhưng dùng hắn để khống chế hai người các ngươi, chắc cũng đủ rồi.”
“Cha! Ông nội! Đừng lo cho con! Hắn là tu ma, chắc chắn muốn vào trung tâm Nam Hải để làm điều ác! Đừng vì con mà để hắn toại nguyện!” Tước Sở cứng cổ hét lên.
Nghe đến hai chữ “tu ma,” lòng Tước lão gia tử đập loạn, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ đám người trên thuyền Hành Quang sáng nay cũng là tu ma? Ngươi chính là kẻ mà bọn chúng đang chờ sao?”
“Haha, các ngươi cũng không ngu ngốc, nhưng giờ mới hiểu ra thì đã muộn rồi!” Hoa Ngọc Đường cười, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ lạnh lẽo. Lời của Tước Sở đã chọc giận hắn, lưỡi dao cắt ra một vết m.á.u nơi cổ thiếu niên.
“Thả hắn ra,” Sở Lạc nhìn sang, lên tiếng: “Ta làm con tin thay.”