Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 202: Tình nguyện chịu phạt

Cập nhật lúc: 2025-05-05 13:01:39
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên tấm kim thiếp có một phong ấn, nếu không giải được phong ấn thì không thể biết bên trong chứa kiếm ý của ai.

Nhưng tên đạo tu đã dụ họ tới đây bắt chước nét chữ của Kỷ Thanh Vũ quá giống, nên khi Hồng Kiếm đạo nhân nhìn thấy tấm thiếp, liền nhận định đó là vật của Kỷ Thanh Vũ.

Sở Lạc nói mình may mắn, kỳ thực chẳng ai tin cả. Có Thời Yến ở đó, dù may mắn cỡ nào cũng không thể giành được vật trong tay hắn nếu không có thực lực thật sự.

Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân lại nhìn về phía Thời Yến, lông mày nhíu chặt.

Thời Yến cụp mắt cúi đầu.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghĩ đến việc sư tôn của Sở Lạc là người kia, lửa giận trong lòng Hồng Kiếm đạo nhân cũng vơi đi không ít. Lão nghĩ đồ đệ mình không phải vì thực lực yếu mới để vuột mất Kim thiếp chứa kiếm ý, mà là đồ đệ của người đó quá yêu nghiệt.

Nhưng dù thế nào, kiếm ý này lão đã mong chờ từ lâu, sao có thể dễ dàng nhìn nó rơi vào tay người khác.

"Tống Chưởng môn , kiếm ý này… với  Lăng Vân tông chắc cũng chẳng dùng được nhỉ."

Giọng của Hồng Kiếm đạo nhân dịu đi vài phần.

Thấy lão đã nói đến mức này, Mạnh chưởng môn và Thẩm chưởng môn liền trao đổi ánh mắt, biết ngay là mắc câu rồi.

Việc trao đổi kim thiếp, mấy vị chưởng môn cùng Hồng Kiếm đạo nhân vào trong viện để bàn bạc. Còn các đệ tử Trúc Cơ vừa ra ngoài thì được các sư huynh sư tỷ hộ pháp, ngồi xuống điều tức hồi phục.

Sở Lạc hồi phục nhanh hơn người khác, vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Tinh Châu ngồi cạnh đang nhìn t.h.i t.h.ể vị hòa thượng mà nàng vác theo với vẻ khó hiểu.

Thật ra thì, hắn cũng từng đoán rằng tiểu sư muội nhà mình có thể không giống với đệ tử các tông môn khác.

Nhưng không ngờ, người ta ra khỏi nơi ấy tay không, mà nàng thì lại vác theo cả một cái xác.

Thấy Sở Lạc bước lại gần, hắn mở miệng hỏi:

"Tiểu sư muội, cái xác này là…"

"Là của ta." Sở Lạc đáp thẳng.

Lời vừa dứt, chỉ thấy Tô Kỳ Mộc – đang được đệ tử Thất Trận Tông hộ pháp – phun ra một ngụm m.á.u tươi.

"Tiểu sư huynh, huynh không sao chứ?"

“Lần này thương thế có vẻ rất nghiêm trọng, mau thông báo cho y tu tăng tốc đến đây đi.”

“Nhưng đan định thần mang theo lần này cũng sắp dùng hết rồi.”

“Tiểu sư huynh, hay là chúng ta bẩm báo với Chưởng môn, trước tiên đưa huynh quay về tông môn?”

“Khụ khụ khụ… không cần.”

Sở Lạc và Hạ Tinh Châu thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Thất Trận Tông, lại nhìn sang t.h.i t.h.ể của vị tăng nhân tên Nham Sinh.

“Hồn phách đã tiêu tán, nhưng pháp thân lại không hủy,” Sở Lạc vừa cười hì hì vừa có chút bất đắc dĩ sờ sờ cái đầu trọc của t.h.i t.h.ể Nham Sinh: “Tiếc là ta đã thiêu sạch tóc mọc ra từ pháp thân này rồi, nếu không, đám tóc đó cũng là lợi khí đấy.”

Nghe vậy, Hạ Tinh Châu trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Đã là pháp thân hiếm thấy, e là đạo pháp thông thường cũng không chứa nổi. Đợi đưa về tông môn rồi nghĩ cách xử lý sau.”

Cuộc thương lượng giữa các vị chưởng môn và Hồng Kiếm đạo nhân kéo dài tới tận tối, cuối cùng Hồng Kiếm đạo nhân nghiến răng, lấy ra một lượng lớn bảo vật mới đổi được tấm thiếp kiếm ý từ tay bốn tiên môn phương Bắc.

Dù phải trả giá không nhỏ, nhưng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý do Kỷ Thanh Vũ để lại, khiến kiếm đạo bản thân tiến thêm một bước, thì vẫn là quá lời.

Sau khi cất kỹ kim thiếp kiếm ý, Hồng Kiếm đạo nhân lập tức chuẩn bị quay về bế quan. Thế nhưng khi trở lại, lão lại thấy đồ đệ mình vẫn đang quỳ phía trước.

Hồng Kiếm đạo nhân cau mày: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Đệ tử không hoàn thành kỳ vọng của sư tôn, không thể thắng được tu sĩ của Lăng Vân Tông, nguyện nhận phạt.” Thời Yến đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-202-tinh-nguyen-chiu-phat.html.]

“Đứng dậy đi,” Hồng Kiếm đạo nhân trầm giọng, “Lần này thua con bé đó, ngươi vẫn còn đường gỡ. Giờ điều ngươi nên nghĩ là làm sao trong đại hội tranh thủ toạ năm sau, khiến nàng ta thua thảm hơn!”

“Sau khi về tông môn, đệ tử nguyện tiến vào Vạn Kiếm Cốc rèn luyện. Nếu chưa đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, tuyệt không xuất quan.” Ánh mắt Thời Yến kiên định, giọng nói dứt khoát.

Nghe vậy, lòng Hồng Kiếm đạo nhân cũng khẽ động.

“Ngươi có thể hạ quyết tâm với chính mình, cũng là chuyện tốt. Đi thôi, về Yến Linh Giản đón tam sư đệ ngươi, chúng ta trở về Bình Chân Tông.”

Hồng Kiếm đạo nhân nói xong đã quay người đi trước, nhưng Thời Yến vẫn đứng nguyên.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Sư tôn…” Giọng Thời Yến khẽ hơn, “Trên người sư tôn có một bình Băng Tiềm Cao, có thể chữa mọi vết bỏng, vết cháy…”

Sắc mặt Hồng Kiếm đạo nhân trở nên nghiêm nghị: “Lần lịch luyện này ngươi không bị thương, càng không có bị bỏng.”

“Đệ tử muốn xin thứ đó cho một vị đạo hữu nàng…”

“Không cần nói nữa,” Hồng Kiếm đạo nhân cau mày, trong lòng đã sẵn khó chịu vì phải hi sinh quá nhiều bảo vật hôm nay, “Ngươi không đoạt được kim thiếp kiếm ý, ta đã không phạt ngươi. Nếu còn muốn vì người khác mà xin Băng Tiềm Cao, thì hình phạt này không thể miễn!”

Thời Yến mím môi.

“Đệ tử cam nguyện nhận phạt.”

“Dị hỏa sao?” Trong phòng, Sở Yên Nhiên vén tay áo lên, nhìn vết thương dữ tợn sâu đến tận xương trên cánh tay, dù đã qua một thời gian vẫn chưa thể hồi phục.

“Không ngờ ngươi ngay cả dị hỏa cũng thu phục được, tốc độ trưởng thành này thật khiến người khác phải kinh ngạc…”

Cơn đau rát trên cánh tay khiến nàng cau mày, nhưng nghĩ đến việc hiện giờ ở bên ngoài không có cách nào trị thương, nàng liền vận linh lực phong kín miệng vết thương, sơ cứu qua loa, sau đó lấy ra một chồng sách bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.

Chẳng bao lâu sau, thần thức nàng cảm nhận được có người đang đến gần, liền thu dọn sách trên bàn, bước ra mở cửa.

Thời Yến đang do dự, định lặng lẽ để lại Băng Tiềm Cao trước cửa rồi rời đi, thì cửa phòng đột ngột mở ra.

“Thời đạo hữu, có chuyện gì sao?”

Trên mặt Sở Yên Nhiên vẫn là nụ cười nhã nhặn như thường, nhưng bỗng phát hiện sắc mặt Thời Yến có chút tái nhợt.

Thời Yến giật mình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh. Động tác hơi cứng nhắc, hắn đưa lọ Băng Tiềm Cao ra.

“Cái này, chữa được cả vết bỏng do dị hỏa.”

Nghe vậy, Sở Yên Nhiên sững người.

“Đa tạ thời đạo hữu đã nhọc lòng, thương thế của ta không quá nghiêm trọng, sau khi về tông môn có thể trị được. Thứ này quá trân quý, ngươi vẫn nên giữ lại thì hơn.”

Thời Yến đứng lặng hồi lâu. Không biết có phải là ảo giác của hắn không, nhưng càng tiếp xúc với nàng, lại càng cảm thấy nàng ngày càng lạnh lùng, xa cách.

Thế nhưng, trong bốn tiên môn phương Nam, ai ai cũng nói rằng đệ tử Linh Thú Tông - Sở Yên Nhiên - ôn hòa nhu thuận, dễ nói chuyện nhất.

Chạm mắt với nàng, Thời Yến chỉ im lặng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy hắn rời đi, Sở Yên Nhiên cũng quay lại phòng, tiếp tục giở sách tra cứu. Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại ngẩng đầu lên.

Đẩy cửa bước ra, nàng nhặt hộp băng thiềm cao đặt dưới đất lên. Lông mày nàng nhíu chặt hơn.

“Nếu không còn khí vận, các người... vẫn sẽ đối xử với ta như bây giờ sao?”

“Nếu ta sinh muộn một khắc, thì người đứng ở đây... lẽ ra là nàng rồi.”

Sở Yên Nhiên day trán, cầm hộp thuốc rồi xoay người quay vào phòng. Khi bôi thuốc lên vết thương ở cánh tay, ánh mắt nàng vô tình lướt qua cây trâm hoa chi tử bị mình tùy tiện đặt trên bàn.

Loading...