Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 168 — Sư huynh Lý, người cả đời không chịu thua

Cập nhật lúc: 2025-04-22 11:56:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên phi chu của Lăng Vân Tông, vừa bước lên tàu, Sở Lạc đã vội vàng tìm kiếm giữa đám đông,  đột nhiên có người nhẹ nhàng kéo tóc nàng.

“ vội vã thế này, lại định chạy đi đâu nữa đây?”

“Hà sư huynh?” Sở Lạc dừng bước, hấp tấp hỏi: “Muội đang tìm Lý sư huynh, huynh có thấy huynh ấy đi đâu không?”

“Lý Thúc Ngọc à?” Hà Nghiễn Sơ đưa tay chỉ ra sau lưng: “Ở trong phòng kia kìa.”

“Cảm ơn huynh!”

Sở Lạc lập tức chạy về phía ấy, nhưng chưa được bao xa đã quay ngược trở lại, nhoẻn miệng cười tinh quái nhìn hắn.

“Hà sư huynh, kết quả lần lịch luyện này của muội… huynh có thể cho muội đạt tiêu chuẩn không?”

Nghe vậy, Hà Nghiễn Sơ nhướng mày: “Giờ mới nhớ ra mình còn đang trong kỳ lịch luyện à?”

“Thật ra cũng đơn giản thôi mà, tuy muội có phá quy một chút trong quá trình lịch luyện, nhưng đó đều là bất khả kháng, mà muội cũng đã làm xong hai chuyện lớn rồi còn gì…”

“Được rồi được rồi, biết rồi,” Hà Nghiễn Sơ đẩy nàng ra, nói tiếp: “Tuy lần này chưa đi hết lộ trình, nhưng việc muội giải quyết được tà tu của Nghiệp Quốc chính là đại công một việc. Đợi đại hội kết thúc, về tông môn rồi, các trưởng lão của Chấp Pháp Đường sẽ cùng đánh giá kết quả lịch luyện của muội — chắc chắn là đạt tiêu chuẩn.”

Nghe vậy, Sở Lạc mừng rỡ chạy vào phòng. Tới trước phòng của Lý Thúc Ngọc, nàng gõ nhẹ lên cửa.

“Tiểu sư muội? Sao muội lại tới đây?”

Thấy là Sở Lạc, hắn mới nghiêng người nhường nàng vào phòng.

“Muội tới xem vết thương của huynh đã khỏi hẳn chưa, có ảnh hưởng đến tỷ thí một tháng sau không.”

“Khỏi hẳn rồi, không sao cả.”

Vào phòng, ánh mắt Sở Lạc rơi xuống thanh trường kiếm đặt trên bàn, kiếm đã được rút khỏi vỏ. Xem ra, hắn vừa mới chăm chú ngắm nhìn nó.

Trong đầu vẫn còn đang nhớ tới nội dung trong nguyên tác, Sở Lạc hơi ngập ngừng nhìn về phía Lý Thúc Ngọc.

“Sư huynh… huynh có thể chấp nhận thất bại không?”

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc mỉm cười: “Suốt chặng đường đi tới hôm nay, ta cũng đã từng thất bại không ít lần, có gì là không thể chấp nhận đâu.”

“Muội nói là… nếu trong đại tỷ thí lần này, huynh không đoạt được danh hiệu thủ tịch đệ tử — thì sẽ ra sao?”

Lời vừa dứt, lông mi Lý Thúc Ngọc khẽ run lên.

“Trận đấu chưa bắt đầu, không ai có thể đoán trước thắng bại. Trên đài, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, còn thắng hay thua — thế nào cũng phải chấp nhận.”

Nghe những lời này, vẻ mặt Sở Lạc bỗng trở nên u sầu.

Trước đây Lý sư huynh từng nói với nàng, danh hiệu thủ tịch đệ tử đối với huynh ấy quan trọng đến nhường nào. Mà giờ nhìn sắc mặt huynh ấy, rõ ràng không phải là kẻ có thể thản nhiên đón nhận thất bại.

Cũng đúng thôi. Huynh ấy khổ luyện không ngừng, liên tục tiếp nhận nhiệm vụ, tự mài giũa bản thân, tất cả chỉ vì ngày hôm nay.

Khi Sở Lạc đang vò đầu bứt tai nghĩ cách an ủi huynh ấy, thì chính Lý Thúc Ngọc lại chủ động mở miệng lần nữa.

“So với chuyện đó… những ngày gần đây, ta vẫn luôn nghĩ đến một việc khác, chỉ là còn do dự, không biết có nên nói ra với muội không… E rằng sẽ hơi thất lễ một chút…”

“Hửm? Cứ hỏi đi mà, huynh với muội còn khách sáo gì nữa?”

Sở Lạc lúc này mới hoàn hồn lại.

Lý Thúc Ngọc có chút ngượng ngùng, do dự hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

“Tiểu sư muội… khi muội đánh bại tên tà tu kia, pháp thuật thần thông kia… muội học từ khi nào vậy?”

Tại Nghiệp Quốc, từ lúc hắn tận mắt chứng kiến thần thông ấy được thi triển từ một tu sĩ chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, trong lòng đã luôn canh cánh mãi không yên.

Cũng chẳng trách tên tà tu kia không hề đề phòng Sở Lạc — thử hỏi ai lại ngờ được một thần thông vốn chỉ có thể học được sau khi kết đan, lại có thể xuất hiện từ một tu sĩ Trúc Cơ?

Tất nhiên, từ sau khi chứng kiến cảnh ấy, lòng Lý Thúc Ngọc liền chẳng lúc nào yên. Ngày đêm thao thức, một mực bận tâm đến chuyện đó, thế nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-168-su-huynh-ly-nguoi-ca-doi-khong-chiu-thua.html.]

Bởi lẽ hỏi thăm pháp môn hay công pháp tu hành của người khác, vốn là điều cực kỳ thất lễ.

Thế nhưng, Sở Lạc nghe xong lại chống cằm, vẻ mặt thản nhiên nói: “Muội còn tưởng huynh định hỏi chuyện gì to tát lắm cơ.”

“Từ sau khi Trúc Cơ là muội bắt đầu học rồi, chắc cũng được hơn bốn tháng gì đó.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lý Thúc Ngọc trầm mặc trong chốc lát, rồi lại hỏi: “Vì sao vừa mới Trúc Cơ đã nghĩ tới việc học thần thông?”

“Vì có người từng nói với muội, tu sĩ mà đã Trúc Cơ rồi mà không biết một môn thần thông nào, thì ra ngoài thế nào cũng bị người ta chê cười.”

Sở Lạc cứ thế mà nói, hoàn toàn không để tâm, nhưng chợt nhận ra sắc mặt Lý Thúc Ngọc đã có vài phần biến đổi.

Trong mắt hắn, dường như hiện lên chút cảm xúc… có thể gọi là… tủi thân.

Sở Lạc bỗng sực nhớ ra — Lý sư huynh là người vô cùng hiếu thắng.

Nàng đang định giải thích thêm đôi lời thì lại thấy Lý Thúc Ngọc đã rút trường kiếm trên bàn, sải bước rời khỏi phòng.

“Tiểu sư muội, phiền muội chuyển lời đến sư tôn — ta không đi quận Minh Y nữa, về cung trước bế quan một tháng. Đến lúc tỷ thí, ta sẽ tự xuất quan.”

Sở Lạc vội vàng đuổi theo, thế nhưng đến một vạt áo của huynh ấy cũng không kịp chạm vào. Nàng chạy ra khỏi phòng, chỉ kịp nhìn thấy bóng người kia cưỡi kiếm bay khỏi phi chu, hướng về phía hoàng cung.

“Sư huynh à——”

Tiếng gọi của Sở Lạc cũng bị vùi lấp trong mây trời cuồn cuộn.

Hà Nghiễn Sơ đứng bên cạnh nhìn lại, khoanh tay cười trêu:

“Ngay cả Lý Thúc Ngọc, người điềm đạm như thế mà cũng bị muội chọc giận bỏ đi… Quả nhiên là khác người đấy.”

Trên phi chu của Bình Chân Tông, một thiếu niên dung mạo tuấn tú đang cầm trong tay một cây trâm cài tóc của nữ tử.

Trên cây trâm ấy, những cánh hoa chi tử trắng muốt như lay động theo gió, tựa như đang nhẹ nhàng rung rinh.

Nhìn thấy vật này, gương mặt xưa nay vốn nghiêm nghị của hắn cũng khẽ cong lên một nụ cười mờ nhạt.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền vào một giọng nói:

“Sư đệ, Tề chưởng môn triệu hai ta tới gặp.”

Nghe vậy, Thời Yến vội vàng thu trâm lại, bước nhanh ra ngoài.

Khi hai vị sư huynh đệ tiến vào phòng của Tề chưởng môn  hành lễ, ánh mắt chưởng môn nghiêm túc đánh giá cả hai.

Nhất mạch truyền nhân của Xích Kiếm đạo nhân đều mang một vẻ mặt nghiêm cẩn, nếu không phải mỗi người có gương mặt khác nhau, chỉ e người ta còn tưởng là cùng một người.

“Chắc các ngươi cũng đoán được vì sao ta gọi rồi.” Tề chưởng môn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

“Mặc Du, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”

Nghe hỏi, Chu Mặc Du nghiêm túc đáp:

“Đệ tử nhất định đoạt ngôi quán quân, vì tông môn giành lấy danh hiệu thủ tịch đệ tử lần này.”

Tề chưởng môn khẽ gật đầu:

“Các ngươi xưa nay luôn khiến người ta yên tâm, nhưng đây là đại tỷ thí thủ tịch, tuyệt đối không thể khinh suất. Năm ngoái, tiểu tử họ Liễu của Thượng Vi Tông dùng một chiêu Họa Mặc diệu pháp khiến biết bao tu sĩ trẻ tuổi của bốn tiên môn phương Nam ta không có cách ứng phó.

Trước đó nữa là tên họ Hà của Lăng Vân Tông, giành được danh hiệu thủ tịch cũng chẳng ai thấy bất ngờ — dù sao phụ thân hắn cũng là nhân vật không đơn giản gì.

Xa hơn chút, là mấy lần liền do Thất Trận Tông và Phù Thanh Quán của phương Bắc chiếm mất, bốn kỳ liên tiếp, danh hiệu thủ tịch đều rơi vào tay tiên môn phương Bắc.

Lần này, tuyệt đối không thể để tái diễn. Ít nhất hai kỳ kế tiếp, thủ tịch đệ tử… phải là người của Bình Chân Tông ta!”

“Mặc Du, Thời Yến, các ngươi đã rõ chưa?”

Hai huynh đệ đều gật đầu.

“Thời Yến, tuy lần này ngươi không cần lên đài, nhưng cũng phải chú ý quan sát. Những người có mặt tại quận Minh Y lần này, rất có thể sẽ là đối thủ của ngươi trong cuộc tỷ thí năm sau.”

Loading...