Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 137: Ta cũng có tỷ tỷ

Cập nhật lúc: 2025-04-17 03:11:52
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi vào trong, Trần Tiểu Sa chia một nửa con cá nướng cho nó.

“Ăn cá không, Lạc Lạc sư tỷ mua cho đấy.”

Đứa bé nhìn về phía cửa sổ mà Tần Tiểu Sa vừa bước vào, dù không nhìn thấy những người khác, nhưng nó biết hai người kia chắc chắn đang ở không xa.

Gặp ánh mắt của Tiểu Sa, đứa bé lắc đầu: “Các người làm sao lại ở đây?”

“Sư tôn nói đệ có vấn đề, Lạc Lạc sư tỷ cũng nói đệ có vấn đề.”

“Các người không phải nữ quỷ sao?”

“Không phải nữ quỷ, chúng ta từ trên núi xuống.”

“Các người là sơn quỷ sao?”

“Chúng ta không phải quỷ, chúng ta từ đảo bay xuống.”

Đứa bé nghe mà không hiểu gì, lại thấy Tần Tiểu Sa ăn cá ngon lành, nó không khỏi nuốt nước miếng.

“Đây.” Tiểu Sa lại chia thêm một miếng cá đưa cho nó.

Đứa bé nhìn miếng cá rất lâu, rồi quay mặt đi.

“Ngươi cứ ăn đi, ta không ăn thứ gì đâu, chắc chắn một ngày nào đó sẽ c.h.ế.t đói.”

“Tại sao đệ lại muốn chết?”

“Chết rồi sẽ thành quỷ, thành quỷ rồi có thể đi tìm tỷ tỷ ta, ta cũng có tỷ tỷ mà.”

“Tỷ tỷ của đệ cũng là quỷ sao? Tỷ ấy c.h.ế.t thế nào?”

“Bốn năm trước, hạn hán, tiền trong nhà đã hết, không có gì ăn, tỷ ta… tỷ ấy bị cha mẹ bán đi làm người “ rau”, bán được ba nghìn văn.”

“Người “ rau” là gì?”

“... Là người bị ăn như rau ấy.”

“Lạc Lạc sư tỷ nói, người c.h.ế.t rồi linh hồn sẽ tan đi, tỷ của đệ đã vào luân hồi rồi, đời này chịu khổ, kiếp sau sẽ có phúc.”

“Không, linh hồn tỷ ta chưa tan đâu!” Đứa bé nước mắt càng nhiều hơn, ngay cả môi cũng đang run rẩy: “Người “rau “bị treo ở chợ, ba ngày là bị ăn sạch, nhưng… nhưng ba ngày sau, trước cửa nhà ta lại xuất hiện ba nghìn văn…”

“ Cứ cách mỗi ba ngày, trước cửa nhà ta lại sẽ xuất hiện ba nghìn văn. Cho đến hôm nay, đã là lần thứ năm trăm rồi!”

“Ta nói là tỷ tỷ đã quay về, nhưng tỷ ấy lại bị bán làm người “rau “ thêm một lần. Bọn họ đánh ta, không cho ta nói…”

“Ta muốn đến chợ người “ rau “ở trấn trên tìm tỷ, bọn họ đều nói ta điên rồi. Lâu dần ta cũng nghĩ mình phát điên thật, nhưng hai năm trước A Ngưu ca ca nói với ta, huynh ấy đã thấy tỷ ta ở chợ “ rau”. Trên tay phải của tỷ có một vết bớt đỏ, giống y như lời A Ngưu ca ca nói!”

Tần Tiểu Sa ngẩn người lắng nghe những lời ấy.

“A Ngưu ca ca là ai?”

“A Ngưu ca ca huynh ấy… đã c.h.ế.t đói rồi.”

Giọng nói của đứa nhỏ tràn đầy tuyệt vọng, nhưng khi nhìn sang Tiểu Sa, trong mắt lại bừng lên tia hy vọng, vội vã nói: “Tiểu tỷ tỷ, các tỷ nhất định không phải người thường, có thể đưa ta đi tìm tỷ tỷ không? Chỉ cần các tỷ chịu giúp ta, cái gì ta cũng chịu, đem ta bán làm người “ rau” cũng được!”

Tần Tiểu Sa vừa định mở miệng, thì ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói.

“Tiểu Sa, về thôi.”

Nghe vậy, Tần Tiểu Sa đang ngồi vội vàng đứng dậy, chạy về phía cửa sổ vài bước, rồi lại quay trở lại, nhét phần cá nướng còn lại vào tay đứa nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-137-ta-cung-co-ty-ty.html.]

“Cho đệ ăn đấy, Lạc Lạc sư tỷ sẽ mua thêm cho ta mà.”

Nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.

Khi tiểu nữ hài trèo qua cửa sổ, đứa nhỏ trông thấy bên ngoài có một đôi tay đón lấy nàng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Trong ký ức cũng từng có một đôi tay như thế, nữ tử ấy mỉm cười dịu dàng an ủi nó:

“Tiểu đệ, đừng sợ, tỷ đang đợi đệ phía dưới này.”

Cửa sổ tự động đóng lại, những tấm ván rơi xuống đất cũng lần lượt trở về chỗ cũ.

Bên ngoài, Tần Tiểu Sa vùng vẫy hai cái trong tay Sở Lạc, sau khi chạm đất thì ấm ức nói: “Lạc Lạc sư tỷ, tỷ đang bốc khói đấy.”

“Hả?” Sở Lạc ngẩn người, bản thân đã quá quen với cái nóng bị lửa thiêu nên không nhận ra thân mình đang bốc khói trắng nghi ngút.

Vãn Tranh cũng nhìn qua, im lặng một hồi rồi hỏi: “Vừa rồi muội đang luyện thần thông biến thân thành lửa sao?”

“Đúng vậy.” Sở Lạc gật đầu. Mấy ngày nay nàng đều tranh thủ thời gian ngắn để ngộ ra thần thông rèn luyện thân thể “Xích Hỏa Di Hình” mà sư tổ truyền lại. Bình thường không ai biết nàng đang luyện, hôm nay toàn thân như bị lửa thiêu mà bốc khói liên tục, là lần đầu tiên.

Sở Lạc cũng ngây người một lát rồi nói: “Ta đã Trúc Cơ trung kỳ rồi, nếu còn không học được một thần thông thì thực sự quá mất mặt.”

Lời vừa dứt, xung quanh liền yên lặng, trong ánh mắt của Vãn Tranh rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Sao thế?” Sở Lạc chưa từng thấy Vãn Tranh lộ ra vẻ mặt như vậy.

Vãn Tranh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn khói trắng trên đầu Sở Lạc, rồi nói: “Xem ra gần đây muội có lĩnh ngộ. Nhưng vẫn phải cẩn thận, thần thông biến thân thành lửa này, thể tu là thích hợp nhất. Pháp tu mà đem thân thể mình thiêu thành tro thì sẽ không bao giờ khôi phục được nữa.”

Tuy lời của Vãn Tranh rất đáng sợ, nhưng Sở Lạc vẫn thấy yên tâm — nàng vốn đang luyện thể mà.

Sau khi rời khỏi thôn Cốc Giang, Vãn Tranh mới nói lý do mình cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Tần Tiểu Sa và đứa nhỏ.

“Trong thôn Cốc Giang này không có oán khí lớn, nhưng theo lời đứa nhỏ đó, tỷ tỷ nó sáng nay từng quay lại.”

“Một người bị g.i.ế.c đến năm trăm lần, oán niệm trên người nàng, tuyệt đối đủ để khiến tượng Tiên Tổ phát cảnh báo — là yêu ma đại oán. Nếu oán niệm như vậy vừa đến Cốc Giang thôn, ta không thể nào không phát hiện được.”

“Chỉ còn một khả năng khác… là nàng ta không biết mình đã từng c.h.ế.t bốn trăm chín mươi chín lần, thân c.h.ế.t mà chấp niệm không tiêu, cứ lặp lại hành vi nàng ấy vướng mắc sâu sắc nhất khi còn sống, chúng ta giờ phải đến chợ Người Rau để xác minh. Ngoài ra…”

“Nếu sự thật là điều thứ hai, tuyệt đối không thể để hai tỷ đệ  họ gặp nhau.”

“Hiện tại oán hồn kia không còn ký ức khi còn sống, nhưng một khi nhớ lại, oán niệm và sát khí sẽ nhanh chóng khiến nàng biến thành một ác quỷ có thể g.i.ế.c sạch người trong thành này.”

Vãn Tranh ngắt lời Tần Tiểu Sa vì nàng không dám dễ dàng hứa hẹn với cậu bé kia.

Nếu muốn bảo toàn tính mạng cho cả thành, rất có thể hai người họ mãi mãi không thể gặp lại nhau.

Chợ Người Rau không nằm ở khu náo nhiệt trong trấn, mà ở một góc rất hẻo lánh, nên tối qua bọn họ mới không phát hiện ra nơi này.

Người đến đây phần lớn là những kẻ cùng đường phải bán thân, hoặc là đến mua thịt.

Sở Lạc chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thật sự đặt chân đến nơi như thế này.

Cảnh tượng tàn nhẫn ghê rợn từng được ghi lại trên giấy, Diêu tả bằng chữ nghĩa, giờ đây đẫm m.á.u hiện ra ngay trước mắt nàng.

Đất nước này đã mục nát đến mức nào? Vị quân vương nơi đây đã thối nát ra sao? Mới có thể khiến con dân của mình sống bằng cách ăn thịt đồng loại.

Chưa bước vào chợ Người Rau, cách từ xa, Vãn Tranh đã dừng lại.

“Ngươi và Tiểu Sa đợi ở đây đi, ta vào trước xem sao.”

Sở Lạc nhìn về nơi có khí áp trầm trọng, đầy tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng.

“Sư tỷ, ta cũng muốn vào.”

Loading...