Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 120: Sở Lạc không đáng giá

Cập nhật lúc: 2025-04-14 13:02:24
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A a!”

Hai tiếng hét thảm vang lên, hai tên đàn ông áo đen cầm giáo lập tức bị hạ gục, rồi là cảnh hai người phụ nữ – một lớn một nhỏ – mắt to trừng mắt nhỏ.

Người phụ nữ được thả ra liền xoay người định bỏ chạy, nhưng lập tức bị Sở Lạc túm lấy cánh tay.

Cô ta lại líu lo nói một tràng dài, nhưng Sở Lạc chẳng hiểu gì cả, đành phải ra hiệu bằng tay, ý là muốn theo cô ấy trở về bộ lạc. Người phụ nữ kia có vẻ hiểu hiểu không không, nhưng vẫn quay người dẫn đường, Sở Lạc thì theo sát phía sau.

Khi họ trở lại bộ lạc, người trong làng đều đã quay về. Khác với bộ lạc toàn đàn ông lúc trước, nơi này có cả nam lẫn nữ, nhưng đàn ông thì vẫn khá ít.

Vì cách ăn mặc và ngôn ngữ khác biệt, ngay khi Sở Lạc cùng người phụ nữ bước vào làng, gần như tất cả mọi ánh mắt đều tò mò nhìn chằm chằm nàng.

Người phụ nữ kia liền kể lại mọi chuyện cho tộc nhân nghe.

Sở Lạc cũng tranh thủ quan sát nơi này.

Dường như đây là một bộ tộc mẫu hệ, người có vẻ lớn tuổi và quyền lực nhất là một bà lão – hẳn là tộc trưởng, bên cạnh bà là những phụ nữ lớn tuổi có vẻ là trưởng lão, ai cũng được kính trọng.

Sau khi người phụ nữ nói chuyện với các trưởng lão, tộc trưởng mỉm cười gật đầu với Sở Lạc – đó có lẽ là cách thể hiện thiện ý.

Đám phụ nữ đứng phía sau tộc trưởng đều cầm giỏ đan bằng cỏ, bên trong là trái cây hái được. Có lẽ lúc nãy không thấy ai trong làng là do họ cùng nhau ra ngoài hái quả.

Đàn ông trong làng cũng có người cầm theo dụng cụ săn bắn, nhưng rõ ràng đi săn khó hơn hái quả nhiều, bởi chẳng ai mang gì về.

Sau khi người phụ nữ thương lượng xong với tộc trưởng, liền quay sang ra hiệu với Sở Lạc, ý là mời nàng đến nhà mình ở tạm.

Sở Lạc mỉm cười gật đầu.

Tuy đây là bộ lạc nguyên thủy, nhưng điều kiện sống khá ổn. Nhà của người phụ nữ tuy đơn sơ, nhưng trong nhà trang trí bằng rất nhiều món đồ nhỏ mà nàng ta sưu tầm được, chiếc giường làm từ da thú, tối đến còn nhiệt tình mời Sở Lạc tham dự lễ hội đêm bên đống lửa.

Không biết lễ hội đó có tổ chức hằng đêm hay chỉ vì hôm nay nàng đến, nhưng dù sao Sở Lạc vẫn tham gia.

Tại buổi lễ, tộc trưởng chia phần quả hái được trong ngày cho từng người, vì có Sở Lạc đi cùng, người phụ nữ kia còn được chia thêm một phần.

Mọi người mặc quần áo làm từ da thú, hò reo quanh đống lửa rực cháy. Lúc đó, người phụ nữ đưa cho Sở Lạc một bát nước bằng đá đơn sơ.

Dưới ánh mắt quan sát đầy ẩn ý của mọi người, Sở Lạc đón lấy chiếc bát, ngửa đầu uống cạn.

Tiếng hò reo trong lễ hội đột ngột vang đến đỉnh điểm, những khuôn mặt cười to rực rỡ, những tiếng la ngắn dài, những câu thì thầm nghe không hiểu, tất cả nhảy múa trong ánh lửa, như thể tô vẽ cho màn đêm một lớp sắc thái vừa thần bí vừa kỳ ảo.

Yến tiệc rất nhanh kết thúc, mọi người trở về nhà. Ở chỗ không ai chú ý, Sở Lạc lặng lẽ nhổ hết chỗ nước lúc nãy ra. Khi gặp lại người phụ nữ, nàng vẫn giữ nụ cười vui vẻ như lúc nãy.

Về nhà, người phụ nữ nhường chỗ nằm làm từ da thú cho Sở Lạc, còn nàng ta thì trải cỏ nằm dưới đất.

Sở Lạc cũng không khách sáo. Trước đây, dù ngày hay đêm nàng đều ngồi thiền, giờ thì lâu lắm mới được ngủ như người bình thường.

Nửa đêm, trong nhà vang lên tiếng sột soạt khe khẽ. Sở Lạc nghe thấy cánh cửa nhà người phụ nữ bị mở ra, sau đó là giọng nói của tộc trưởng và các trưởng lão vang lên.

Chẳng bao lâu sau, có người tiến vào, dùng dây thừng trói Sở Lạc lại, rồi vác nàng rời khỏi căn nhà.

Tiếng trò chuyện vẫn tiếp tục vang lên. Khi bị người ta vác đi, Sở Lạc chỉ hơi hé mắt, nàng thấy phía trước là thủ lĩnh bộ lạc cùng vài trưởng lão, hướng đi hiện giờ… dường như là về phía bộ lạc đàn ông mà ban ngày nàng từng xông vào.

Sở Lạc hơi nhíu mày.

Nàng còn tưởng mình sẽ được mang đến nơi trung tâm nhất của quỷ cảnh này, biết đâu còn có thể trực tiếp khám phá ra bí mật của Hắc Xà Quỷ Cảnh, tìm được những tu sĩ bị lạc trong sương mù.

Nàng lại liếc nhìn sợi dây thừng chẳng thể gây hạn chế gì đối với mình. Thôi, cứ xem thử họ muốn làm gì đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-120-so-lac-khong-dang-gia.html.]

Đến cửa vào bộ lạc đàn ông, Sở Lạc bị đặt xuống đất, sau đó thủ lĩnh và các trưởng lão bắt đầu lớn tiếng gọi bên trong.

Dường như là muốn gọi người trong đó ra ngoài.

Sở Lạc chán chường chờ hành động tiếp theo, bỗng thấy trên tảng đá nàng đang dựa vào có một hoa văn kỳ lạ.

Một hình vẽ giống hệt con rắn đen — một loại biểu tượng

Tên Hắc Xà Quỷ Cảnh phần lớn là do cửa vào quỷ cảnh nằm trên xác rắn khổng lồ, có lẽ điều này cũng liên quan đến tình hình bên trong.

Ban ngày nàng thấy biểu tượng của bộ lạc phụ nữ là một con Huyền điểu, lúc đó không mấy để tâm, giờ nhìn thấy biểu tượng của bộ lạc đàn ông là một con rắn, trong lòng lập tức dấy lên nghi ngờ.

Chẳng lẽ… tìm nhầm chỗ rồi?

Lúc này, thủ lĩnh bộ lạc đàn ông cũng dẫn người đến, có người lôi Sở Lạc đứng dậy.

Hai bên thủ lĩnh đàm phán gì đó, có vẻ muốn dùng Sở Lạc để trao đổi, nhưng thủ lĩnh bên kia giọng điệu không tốt, cuối cùng còn nổi giận, muốn khơi mào chiến tranh.

Thủ lĩnh và các trưởng lão liền dẫn người bỏ chạy trong hỗn loạn, chạy còn không quên mang theo Sở Lạc đang giả vờ ngất xỉu.

Một thương vụ thất bại, Sở Lạc lại bị đưa về nhà người phụ nữ kia, mọi người đặt nàng trở lại giường da thú, cũng tháo dây thừng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là tâm trạng Sở Lạc rất phức tạp. Hóa ra ta chẳng đáng giá chút nào…

Sáng hôm sau tỉnh lại, người phụ nữ kia đối xử với nàng không còn nhiệt tình như trước, nhưng cũng vẫn lễ độ.

Sở Lạc đi ra khỏi nhà, vươn vai một cái.

“Ngủ ngon thật đấy~”

Người qua kẻ lại trên đường nhìn nàng, có người mặt không biểu cảm, có kẻ thậm chí lộ vẻ ghét bỏ trong mắt.

Khoé miệng Sở Lạc giật giật.

“Vẫn nên tìm người rồi nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, ta thật không quen nổi cái môi trường hoang dã thế này.”

Bỗng nàng nhìn thấy thủ lĩnh và trưởng lão đang tập hợp mọi người chuẩn bị đi hái lượm, Sở Lạc liền tươi cười bước đến.

“Này, lão già, tối qua ngủ ngon không?”

Dù không hiểu nàng nói gì, nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười thân thiện của Sở Lạc, thủ lĩnh vẫn mỉm cười gật đầu đáp lại.

“Gật đầu cái con khỉ ấy, đạo gia tối qua ngủ chẳng ngon tẹo nào đâu,” Sở Lạc vẫn cười rạng rỡ mà nói, “Một lũ vượn to đầu óc phát triển cũng khá phết nhỉ, còn biết hạ thuốc người khác nữa cơ, cho mấy năm nữa khéo tu thành tinh hết quá~”

Thủ lĩnh nghe mà như lạc trong sương mù, vẫn chỉ mỉm cười gật đầu với nàng.

Sở Lạc cũng chỉ lảm nhảm vài câu rồi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Trong quỷ cảnh này, chỉ có bộ lạc này là không bị sương mù bao phủ, nàng cũng không tiện đi loạn. Chi bằng theo họ ra ngoài hái lượm, thuận tiện tìm xem có ai khác cũng bước vào quỷ cảnh sau tiếng sấm thứ tám hay không.

Tổng cộng có hai mươi tư người, chẳng lẽ tất cả đều lạc trong màn sương hay sao?

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc vừa nghĩ như vậy, vừa mỉm cười với tộc trưởng: “Hiểu ý ta chứ?”

Tộc trưởng lại gật đầu.

 

Loading...