Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Trần Thanh Nghiên bước tới gần, hỏi: "Phú Quý, còn thấy chỗ nào thoải mái nữa ?"
Tiền Phú Quý gồng chịu đau, cố nặn một nụ méo mó: " , đêm nay vất vả nhiều ."
Đến mơ cũng ngờ, tái ngộ với cô bạn học Trần trong một cảnh "éo le" thế .
Anh là bệnh nhân, cô bạn học Trần là bác sĩ, nghĩ đến thôi thấy mất mặt c.h.ế.t !
viện cũng đồng nghĩa với việc sẽ thêm cơ hội gặp gỡ cô .
Nghĩ đến đây, đột nhiên vết thương dường như chẳng còn đau đớn gì nữa.
Tiền Phú Quý tủm tỉm một cách ngây ngô: "Bác sĩ Trần, cứ về nghỉ ngơi , tự lo liệu mà."
Trần Thanh Nghiên khẽ nhíu mày: "Một thì , chuyện từ ăn uống đến vệ sinh đều sẽ bất tiện. Số điện thoại nhà là gì, sẽ liên hệ họ đến đây chăm sóc cho ."
Tiền Phú Quý cúi đầu, ánh mắt thoáng nét u buồn: "Người nhà của ... đều qua đời cả ."
Ông bà mất mười năm , bố cũng qua đời tám năm . Anh em họ hàng thì còn liên lạc, thì cũng khuất núi.
Những cận đều còn, chỉ còn vài họ hàng xa xôi...
Trần Thanh Nghiên thoáng ngạc nhiên, khẽ : "Xin ."
"Không cần xin , đây vốn là sự thật mà." Tiền Phú Quý đột nhiên trầm ngâm hẳn: "Số phận an bài, chỉ thể mỉm chấp nhận, đây?"
Trần Thanh Nghiên cúi xuống , từng chữ rõ ràng rành mạch: "Phú Quý, đừng buồn. Số phận trong chính tay , những gì qua thì an bài, nhưng tương lai thể đổi."
Phạm Khắc Hiếu
"Cậu nhất định sẽ tìm hạnh phúc đích thực của !"
Ánh mắt cô kiên định và mạnh mẽ, khiến sâu trong lòng Tiền Phú Quý khẽ rung động mãnh liệt, dấy lên từng đợt sóng ngầm.
Cô đang an ủi, đang khích lệ ...
Tiền Phú Quý dời ánh , đôi tai đỏ ửng lên: "Thật thì... cũng đến nỗi nào."
Trước đây đám đàn em tóc vàng hoe bên cạnh, giờ thì đại sư và Tiểu Hành Tử, còn cả các vị lão nhân ai nấy cũng đều bụng cả.
Lúc bận rộn thì thu tiền thuê nhà, lúc rảnh rỗi thì ăn dưa hóng chuyện thiên hạ.
Trần Thanh Nghiên lấy điện thoại , : "Phú Quý, kết bạn với để gì tiện liên hệ nhé. Giờ về khoa ."
"Ồ, , thôi!" Tiền Phú Quý lúng túng mò túi áo: "Điện thoại ở trong túi đó, mật khẩu là..."
Anh thể mật khẩu , lỡ thì là lộ hết tâm tư của ?
Trần Thanh Nghiên cũng hỏi thêm, vì dù mật khẩu là quyền riêng tư cá nhân mà. Cô lấy điện thoại của , đặt cạnh Tiền Phú Quý.
Tiền Phú Quý loay hoay một hồi, nhờ kinh nghiệm chơi game lâu năm, ông dùng hai ngón tay thoăn thoắt vượt qua màn hình khóa.
“Ha ha, xong .”
Trần Thanh Nghiên quét mã QR, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Tên tài khoản của Phú Quý là “Hoa Khai Phú Quý”, ảnh đại diện là một bông mẫu đơn đỏ thắm chói mắt.
Giữa những cánh hoa rực rỡ là một con mèo mắt lác, kèm theo hai dòng chữ.
“Cả khu phố là hai, phục thì đấu!!”
Tiền Phú Quý liếc qua ảnh avatar của , bỗng thấy vô cùng ngượng nghịu.
Chết tiệt! Quên đổi ảnh đại diện , hình tượng xây dựng bao lâu nay của thế là tiêu tan mất.
Tiền Phú Quý méo xệch: “Ha ha ha, bất ngờ quá nhỉ, thằng em họ nghịch ngợm của đấy mà.”
Trần Thanh Nghiên thắc mắc: “Sao là hai?”
Tiền Phú Quý tiếp tục khan: “Ha ha.”
Ở phố đồ cổ , đương nhiên đại sư Lâm là một, ông là hai, còn Tiểu Hành Tử xếp thứ ba.
Không ngờ trời tính bằng tính, ông xui xẻo thương, thằng nhóc Tiểu Hành Tử nhân cơ hội cuỗm mất chìa khóa xe.
Chiếc BMW bạc của ông … chiếc xế hộp yêu quý theo ông bao năm, với kỹ thuật lái xe của Tiểu Hành Tử, sẽ thành thế nào đây?
Trần Thanh Nghiên đặt điện thoại xuống: “Có việc gì thì gọi điện cho , đây một lát.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được , sẽ ngoan ngoãn lời.” Tiền Phú Quý gật đầu: “Bạn học Trần, cô cần lo cho , cứ lo công việc của .”
Trần Thanh Nghiên lẩm nhẩm ba chữ “Bạn học Trần…”
Do dự một lúc, bà hỏi: “Phú Quý, còn nhớ đầu chúng gặp ?”
“Dĩ nhiên là nhớ chứ.” Tiền Phú Quý bao giờ quên khoảnh khắc đó: “Cô bục nhận giải phát biểu, là tấm gương sáng chói của cả trường, cũng ngoại lệ.”
Trần Thanh Nghiên khẽ : “Cậu vẫn quên …”
Tiền Phú Quý ngơ ngác: “Gì cơ?”
“Không gì, ngủ sớm .” Trần Thanh Nghiên đẩy cửa bước , bóng lưng bà mang theo chút gì đó lạnh lùng, xa cách.
Lòng Tiền Phú Quý bỗng trống rỗng, một cơn mệt mỏi ập đến, ông dần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-271.html.]
Trong mơ, ông trở về thời còn béo ú ngày xưa.
Cậu bé Phú Quý bàn học, đếm ngón tay: “Ông nội một quả táo lớn, bà nội một quả táo lớn, bố một quả táo, một quả táo lớn, còn một quả táo nhỏ.”
Ông nội hỏi: “Tổng cộng là mấy quả táo?”
Cậu bé Phú Quý suy nghĩ nghiêm túc: “Bốn quả.”
Ông nội : “ , là năm quả.”
“Bốn quả!” Cậu bé Phú Quý khăng khăng: “Táo nhỏ tính, ăn no bụng , bụng đói thì coi như . Cháu cũng táo to cơ.”
Ông nội lắc đầu thở dài: “Được , bốn quả thì bốn quả .”
Cậu bé Phú Quý vui mừng giơ tay: “Ông ơi, cháu trả lời đúng , cháu ăn táo to.”
Ông nội biến mất, bàn bỗng hiện bốn quả táo to hơn cả cái đầu của , trắng đỏ xen lẫn, vô cùng.
Cậu ôm lấy quả táo cắn một miếng. Bỗng chốc, thấy đang ở trong một con ngõ nhỏ tối đen như mực.
Không ai, gì cả.
“Ông ơi, ông ơi… ăn hết ! Cháu đói quá!”
Cậu cắn từng miếng, từng miếng, ăn mãi mà chẳng hết.
Trong thế giới thực, Tiền Phú Quý l.i.ế.m môi, lẩm bẩm: “Táo, ngon quá.”
…
Cuối cùng Quý Hành cũng lái chiếc BMW bạc. Lần đầu lái chiếc nên còn ngượng tay, chăm chú ngó , cứ như đang chuyện gì mờ ám.
Lâm Khê ở ghế , trong lòng linh cảm chẳng lành: “Cậu bằng lái đấy?”
“Có chứ.” Quý Hành khởi động xe.
“Chị đại yên tâm, đảm bảo cảnh sát túm cổ , học ở trường dạy lái chính quy, kỹ thuật chuẩn chỉnh luôn đó.”
Thi bằng xong, ít khi lái xe. Ở nhà thì tài xế đưa đón, ở Thần Toán Đường thì Phú Quý lo.
Tự nhủ tin tưởng bản , vấn đề gì .
Chiếc BMW bạc từ từ lăn bánh. Lúc mới khởi động xe loạng choạng, nhưng càng càng vững vàng.
Quý Hành phấn khích hét: “Chị đại, kỹ thuật lái của em cũng đỉnh chứ?”
Lâm Khê thờ ơ đáp “Ừ” một tiếng: “Xe của Phú Quý đấy, cẩn thận đấy.”
“Yên tâm.” Quý Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y lái: “Em nhất định sẽ trả cho ông một chiếc xe nguyên vẹn.”
Vừa dứt lời, xe bỗng lắc mạnh.
Quý Hành kêu to: “Ôi trời ơi! Mình đụng cái gì thế ?”
Cậu ngó nghiêng hỏi: “Chị đại, xuống xem thử ?”
Lâm Khê ngáp dài một tiếng: “Không cần , cứ lái tiếp , con đường mà.”
“Ồ ồ.”
Quý Hành tăng tốc lao về phía , đường thoáng đãng, xung quanh một bóng , một bóng xe.
Càng lái, Quý Hành càng thấy bất an: “Chị đại, trung tâm Đế Kinh ban đêm đông vui lắm, thấy xe nào khác ?”
Lâm Khê thở dài: “Tại vì nhầm quỷ đạo .”
Quý Hành: ?!!!
“Quỷ đạo?!” Quý Hành run cầm cập: “Chị đại, chị đừng đùa chứ.”
Lần xe ma, gặp một con quỷ cụt tay cụt chân dùng lưỡi lái xe, suốt đường nguy hiểm trùng trùng.
Lần tự lái xe, nhỡ đ.â.m trúng quỷ thì phạt tù mấy năm nhỉ?
Xung quanh tối đen như mực, bốn phía chỉ thấy bóng tối bủa vây. Đèn xe phía cũng chẳng thể soi rõ con đường.
Quý Hành giảm tốc độ, giọng run rẩy: “Chị đại, thấy đường.”
“Không cả.” Lâm Khê điềm nhiên trấn an: “Cứ lái theo cảm giác của , tuyệt đối đừng dừng .”
“Hả?” Quý Hành run rẩy dữ dội hơn, dừng xe chắc chắn sẽ xảy chuyện chẳng lành.
Cậu nhấn ga, chiếc BMW màu bạc lao như một mũi tên xé toạc bóng tối.
Bỗng “tách” một cái, đèn xe tắt phụt, nhấn chìm thứ màn đêm.
Quý Hành hét toáng lên: “Chị đại, thấy gì cả!”
Lâm Khê ngáp: “Chắc lũ tiểu quỷ đang nghịch ngợm thôi, cứ lái , tụi nó sẽ tự động tránh thôi.”
Quý Hành nhắm mắt, cảm nhận nhịp điệu của xe, lái mù một đoạn.
Không xa phía , từng đốm sáng như lập lòe, lơ lửng bay tới.
Quý Hành hé mắt: “Chúng khỏi đây ?”
Lâm Khê ngoài cửa sổ: “Đó là Ma trơi.”