Người Đàn Ông Thô Lỗ Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 87: Lời than phiền của Mợ Cố
Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:00:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Dã đưa Mợ Cố đến tận cửa nhà mới đ.á.n.h xe lừa về.
Hàng xóm láng giềng bên thấy Mợ Cố trở về, còn diện cả bộ đồ mới, nhịn hỏi: “Về đấy ? Bộ quần áo thím là cháu ngoại may cho đấy ?”
“Cháu dâu ở cữ xong nên về.” Mợ Cố mỉm , bộ quần áo mới , “Là cháu dâu may cho đấy, hai bộ lận, trong tay nải của còn một bộ nữa. Bọn trẻ bây giờ đúng là vun vén chi tiêu gì cả, tiêu tiền hoang phí, còn chẳng nó may đồ mới cho , thì nhất định cho .”
Miệng thì than phiền như , nhưng nụ mặt từng tắt.
“Vậy thì cháu dâu của thím hiếu thảo thật, bộ quần áo mới thấy vải vóc rẻ tiền , đường may cũng nữa.” Người hàng xóm khen.
Một hàng xóm khác : “Số nó cũng thật, ở cữ đúng một tháng trời, cháu ngoại của thím cũng thật thương vợ.”
“Đó là do vợ nó thôi.” Mợ Cố .
Lần qua đó chăm ở cữ, ấn tượng của Mợ Cố về Bạch Nguyệt Quý là chê .
“Nghe Triệu Mỹ Hương hôm nọ về , sinh một đôi con trai song sinh ?” Một hàng xóm hỏi.
Mợ Cố đảo mắt một cái rõ to: “Con gái nhà họ Triệu mà lắm mồm thế , rảnh rỗi quá mà ngày nào cũng chạy về báo tin.”
“Thế rốt cuộc thật ?”
“Là thật.” Mợ Cố mỉm , “Sinh hai đứa cháu ngoại trai.”
“Triệu Mỹ Hương , và khi sinh con, cô nhận hai khoản tiền nhuận bút ?” Lại hàng xóm .
Mợ Cố đáp: “Chẳng là nghĩ ở cữ chăm con thời gian ? Nên mới nhân lúc con đời sẵn gửi , tòa soạn chọn trúng thì họ gửi tiền nhuận bút về thôi.”
“ là tầm thường chút nào.” Sắc mặt của những hàng xóm chút phức tạp.
Mợ Cố thấu hết, mắt đảo một vòng, bèn bắt đầu kể khổ đủ điều với bà con lối xóm: “Giỏi giang gì , bọn trẻ bây giờ vun vén cuộc sống đến mức nào , ôi dào, qua đó chăm ở cữ mà cũng chịu tội theo, từng thấy ai sống như thế cả, khiến cho lòng đây thấy mà tức ách!”
Những hàng xóm đang ghen tị lập tức hăng hái hẳn lên: “Sao thế, thím là ?”
“Còn nữa, đôi vợ chồng cháu , một đồng tiêu một đồng, tiền bản thảo tính mỗi tháng cũng hai mươi đồng, nhưng mà, thật đấy, để dành một xu nào!”
“Đổi trứng gà với hàng xóm láng giềng để ăn, ở cữ một tháng ăn bao nhiêu trứng .”
“Còn thịt nữa, tiền nhuận bút gửi về chẳng cả tem phiếu thịt kèm theo , thế mà hôm cũng mang cắt thịt về ngay. Ăn mỗi thịt gà còn đủ!”
“Còn những chuyện khác nữa, hết !”
“Chúng sống ngày nào mà chẳng tính toán chi li, một xu một hào đều tiêu chỗ đáng mới , tiền nên tiêu thì một xu cũng tiêu, như lỡ chuyện gì cũng thể xoay xở , ?”
“…”
Mợ Cố than vãn một tràng với bà con lối xóm.
đừng , những lời thật sự trúng tim đen của hàng xóm láng giềng, nhà ai mà chẳng sống như chứ?
Triệu Mỹ Hương về kể, bên đó ngày nào cũng mùi thịt bay , lúc ở cữ hầm mấy con gà, còn giò heo hầm đậu phộng, đậu phụ hầm đầu cá gì đó, tóm là cả ngày lúc nào ngớt mùi thơm.
Ngày xưa con dâu nhà địa chủ cũ ở cữ, e là cũng chẳng dám ăn uống như .
Họ thấy Mợ Cố trở về, khí sắc còn hơn chỉ một hai phần, liền những lời Triệu Mỹ Hương chắc chắn là giả.
Bây giờ Mợ Cố than vãn một tràng như , thế chẳng là đang thật lòng ?
Những sống tằn tiện như họ, mà chịu nổi kiểu trẻ tuổi vun vén như , nghĩ thôi thấy tức ách trong lòng .
Nghe trọn sót chữ nào những lời của bà xã ở bên trong cửa, Cậu Cố lúc mới , bà xã nhà một cái : “Rảnh rỗi gì thì mau về phòng .”
Mợ Cố với những khác: “Đợi khi nào rảnh tiếp, về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-dan-ong-tho-lo-thap-nien-70-cuoc-song-hoan-my-cua-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-87-loi-than-phien-cua-mo-co.html.]
Hai ông bà lúc mới về phòng.
Lúc trời còn sớm, Cố Quảng Hạ và vợ .
Cậu bây giờ cũng , nhưng hôm nay nghỉ.
Bây giờ tuổi cao, ông liên tục bảy ngày sẽ nghỉ một ngày.
Cậu Cố châm điếu t.h.u.ố.c rê hút, bộ quần áo mới bà : “Cũng vặn lắm.”
“Chứ còn gì nữa.” Mợ Cố hừ một tiếng.
Cậu Cố chuyển sang hỏi chuyện hai đứa cháu ngoại.
“Đáng yêu lắm, trắng trẻo cực kỳ, phúc khí nữa. Vợ thằng Lão Nhị mãi chẳng t.h.a.i , thế là sang mượn tã của hai em nó về đặt gối, kết quả là hai em nó mới đầy tháng, vợ thằng Lão Nhị t.h.a.i !” Mợ Cố .
Cậu Cố , mặt cũng lộ vẻ vui mừng, “Tốt, !”
“Lão Nhị ở bên đó cũng cần chúng lo lắng bận tâm, con thấy nó sống vui vẻ, hai vợ chồng Lão Trương gia cũng coi nó gần như con ruột, vợ thằng Lão Nhị cũng là lanh lợi, cũng thương nó.” Mợ Cố tiếp.
Cậu gật đầu, thế là !
Mợ Cố xong những chuyện , mới thu dọn quần áo trong tay nải hỏi: “Những lời ở bên ngoài lúc nãy ông thấy ?”
“Nghe thấy .” Cậu Cố ung dung thản nhiên, vô cùng bình tĩnh.
Mợ Cố thấy bộ dạng đó của ông thì một tiếng, “ còn tưởng ông sẽ lắm lời chứ.”
“Bà cố ý .” Cậu Cố hiểu bà chứ.
Mợ Cố mỉm .
Bà chẳng là cố ý , sự tuyên truyền của cái miệng rộng Triệu Mỹ Hương, cuộc sống của cháu trai và cháu dâu bà sắp đồn thành giống như đám tư bản ngày .
Đây là chuyện gì .
Ngay lúc nãy bà thấy ánh mắt của hàng xóm láng giềng, ngưỡng mộ, cũng ghen tị.
Thế thì ? Nếu quá chiêu ghen ghét, sẽ chọc chuyện, chuyện cũng thể khuấy cho chuyện.
Thế nên bà linh cơ động lòng, trực tiếp than thở oán trách luôn.
Trước đó bà định , nên cũng báo với cháu trai một tiếng, nhưng đây chẳng là tình huống đặc biệt thì đối xử đặc biệt .
bà lo thì cháu trai và cháu dâu sẽ trách, đôi vợ chồng trẻ thông minh lắm, ông nhà bà còn dụng ý của bà, bọn họ chắc chắn cũng .
Hơn nữa khi bà than thở, dường như thấy nhẹ nhõm hơn, còn sang khuyên bà nghĩ thoáng , rằng trẻ tuổi ỷ kiếm tiền nên nghĩ đến vân vân...
Cũng chính vì màn than thở của Mợ Cố, mà Mợ cả và Mợ hai khi đều vô cùng may mắn!
Bởi vì những lời chứng thực những gì Chu Đại Tẩu với họ đó, đôi vợ chồng đứa cháu trai trông thì vẻ huy hoàng rực rỡ, dường như lo chuyện tiền nong, nhưng thực chất nghèo rớt mồng tơi.
Nếu Chu Đại Tẩu cản , hai giỏ trứng gà của họ chẳng là lãng phí ?
Người sống kiểu , trong nhà thể bao nhiêu tiền cho họ phung phí chứ? Sau nếu chuyện gì, họ còn trông cậy ư? Nói chừng còn bọn họ vòi vĩnh nữa chứ!
Nhất là khi Mợ Cố trở về chuyện , hai nhà họ một nữa quyết định.
Cái môn họ hàng cháu trai vẻ huy hoàng vô song , qua nữa cũng chẳng
--------------------