lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng  lanh lảnh:
 
“Ôi chao, cách    đấy. Chị ơi, bây giờ  trẻ nghĩ thoáng lắm,   tôn trọng.”
 
“Để em báo tin vui  cho ba, cho ông cụ vui lây.”
 
Mẹ Hà lập tức như gặp đại địch.
 
Người  lên tiếng là dì út của Hà Mục Viễn.
 
Ông ngoại vốn  một con trai hai con gái, nhưng con trai mất sớm, nên tài sản chỉ  thể truyền cho hai  con gái.
 
Từ nhỏ, hai chị em   hòa thuận, lớn lên thì càng bằng mặt  bằng lòng.
 
Mẹ Hà là chị cả, luôn  thiên vị. Dù từng bỏ nhà  theo tình yêu,    tha thứ, ông vẫn quý con gái lớn hơn so với cô con gái út  gia đình hạnh phúc.
 
Dì út luôn mong  giành quyền quản lý công ty, cũng  đưa con trai   , chia sẻ địa vị với Hà Mục Viễn.
 
 vì con trai bà theo họ cha, tư tưởng truyền thống của ông ngoại luôn thiên về  cùng họ, nên từ chối thẳng, khiến bà luôn canh cánh trong lòng.
 
 nếu Hà Mục Viễn   con ruột thì khác.
 
Ông cụ truyền thống sẽ  bao giờ để sản nghiệp của  rơi  tay dòng họ khác.
 
Nếu Hà Mục Viễn thật sự triệt sản, thì việc để  tiếp quản công ty là điều  chắc.
 
  đồng tình với tư tưởng trọng họ tộc, nhưng nếu lợi dụng  nó để đánh gục Hà Mục Viễn thì đúng là hiệu quả gấp đôi.
 
Vì ,   dì út  thể bỏ qua cơ hội ?
 
Vừa   đỡ ông ngoại đang ngủ trưa trong phòng bên, đeo máy trợ thính cho ông.
 
“Ba, để con kể cho ba một chuyện vui. Mục Viễn sắp  triệt sản  đó.”
 
“Anh  còn định nhận con  khác  con , ha ha ha…”
 
Mẹ Hà định giấu chuyện cho con.
 
 dì út   để bà  toại nguyện, liền kể   chuyện đầu đuôi cho ông ngoại .
 
Căn phòng vốn vui vẻ giờ bỗng trở nên lạnh lẽo.
 
Ông run giọng quát: “Gọi Mục Viễn  đây.”
 
 ẩn trong đám đông, âm thầm gật đầu.
 
Phải , vở kịch  mở màn,  thiếu vai chính .
 
Mười phút , Hà Mục Viễn vội vã đến nơi.
 
Xem  công việc công ty cũng  bận lắm, gọi cái là đến ngay.
 
Anh còn  kịp điều chỉnh nhịp thở, ông ngoại  nghiêm giọng chất vấn:
 
“Nghe  cháu nuôi một cô gái đang mang thai trong nhà – đứa trẻ trong bụng cô  là của cháu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ban-trai-trach-nhiem-toi-de-anh-ta-do-vo/9.html.]
 
Hà Mục Viễn sững ,  thành thật đáp: “Không .”
 
“Vậy   nhận  con nuôi?”
 
Trán  lấm tấm mồ hôi: “Tri Hạ mang thai một  mà còn  bươn chải sự nghiệp, cháu thấy cô  tội nghiệp…”
 
Ông ngoại tỏ vẻ  đồng tình: “Cô  tự chuốc lấy, cháu xúc động cái gì? Cháu thấy tiền nhà  dư dả ? Ta mua nhà cho cháu là để cháu yên tâm lo sự nghiệp, ai ngờ cháu   gánh trách nhiệm   khác!”
 
Ông cụ lăn lộn thương trường mấy chục năm, uy nghiêm sâu nặng, Hà Mục Viễn lập tức quỳ một gối bên giường, nghiêm túc xin : “Ông  đúng, cháu nên lấy sự nghiệp  trọng.”
 
Ông cũng yêu thương đứa cháu , nên bớt giận vài phần:
 
“Được , đuổi cô gái đó ,  sẽ  truy cứu nữa.”
 
Hà Mục Viễn nghiêm túc gật đầu.
 
 dì út  lên giọng như trò chuyện bình thường,  với :
 
“Phải , Trình Xuyên, hai vợ chồng đừng ôm đồm quá. Ai sinh con thì  đó lo, cứ đưa cô  về với bạn trai là xong.”
 
 đáp  một tiếng,  : “Không  . Cô   nỗi khổ riêng. Bạn trai cô  còn  ly hôn.”
 
“ mà Mục Viễn   tinh thần đàn ông. Trước đây Tri Hạ  vợ chính túm tóc đánh, nếu   Mục Viễn cứu,  khi   đánh c.h.ế.t . Bọn  thật sự  yên tâm để cô   ngoài.”
 
Lời   ý tứ,  hiểu chuyện ắt   .
 
Ông ngoại  bình tĩnh , giờ  nổi giận.
 
Ông ho sặc sụa, đập mạnh  đùi: “Cô  là tiểu tam? Cháu còn vì cô  mà đánh  với vợ chính? Mục Viễn, cháu…  việc  nghĩ đến hậu quả ?”
 
“Nếu ai đó nhận  cháu là giám đốc công ty chúng , cháu  nghĩ đến hình ảnh công ty ?”
 
Hà Mục Viễn giật , lắp bắp: “Ông  đúng, cháu sơ suất .”
 
Ông   thêm gì.
 
Ông mệt mỏi nhắm mắt,   mở : “Lão Tam, báo cho Tiểu Vi, mai bắt đầu  công ty giúp việc.”
 
Dì út mỉm  đồng ý.
 
Mắt Hà Mục Viễn trợn trừng.
 
“Ông ngoại, cháu…”
 
“Ta cần một  thừa kế lý trí. Trước   nghĩ cháu  thể đảm đương, giờ   chút nghi ngờ. Ta  cho em cháu cơ hội thử sức.”
 
“Hy vọng nó   những  bạn mù quáng như thế.”
 
Hà Mục Viễn  giờ luôn cho rằng  là “con trai  chọn của trời.”
 
 giờ   đối mặt với sự thật: trong mắt ông bà,   còn là  duy nhất nổi bật.
 
Một  thất bại, cơ hội rơi ngay  tay  em họ luôn rình rập.
 
Chuyện đến nước , ông ngoại phất tay cho Hà Mục Viễn rời .
 
Anh thất thần lê bước  khỏi phòng, còn  thì bước tới nhẹ nhàng an ủi: “Anh đừng buồn,   cách thế hệ là chuyện bình thường.”