Thế giới mắt bỗng bừng sáng, Hoắc Quyết, dường như một thứ gì đó vô hình tan biến.
đầu Mạc Như Vân, phát hiện cô cũng lộ biểu cảm ngây .
“Lá thư , một sức mạnh kỳ lạ.” Mạc Như Vân : “Chạm thấy ấm áp, tớ cảm thấy dường như trở nên…”
Cô dường như diễn tả thế nào. , lá thư đó lẽ gửi gắm sức mạnh phản kháng của Tang Giác, cũng mang trong vết sẹo của thế giới .
“Chúng thành công .” : “Tiểu Vân.”
“Cốt truyện” đổi.
Với nhiều năm bằng chứng phạm tội rõ ràng, Hoắc Quyết tù bóc lịch.
Ngày tòa, Tang Vãn Vãn với tư cách là nguyên đơn, mặc một bộ vest công sở lịch thiệp, đấy nộp đơn khởi kiện và các tài liệu chứng cứ.
và Mạc Như Vân khán đài, bên cạnh là Hoắc Tư Hàng cũng mặc một bộ vest. Không đúng, bây giờ gọi thằng bé là Tang Tư Hàng.
Thằng bé thì thầm với chúng : “Mẹ ngầu quá.”
Mạc Như Vân cũng thì thầm với : “Thế thi công chức nhỉ?”
Thằng bé thấy, thằng bé thẳng thớm, nghiêm túc với chúng : “Trước con buồn, chịu phạt, bố sai chuyện cũng chịu phạt.”
xong, biểu cảm của thằng bé chút do dự.
hỏi: “Sao ?”
Thằng bé phồng má : “Bố là bố, nhưng nếu con bố nữa, con lý lẽ gì ?”
“Chỉ cần lý lẽ với .” Mạc Như Vân nghiêm túc : “Hoắc Quyết hẳn là , nên cần .”
nhịn , trong một buổi lễ trang nghiêm như bật .
“Vậy con thể cần bố nữa ?” Tang Tư Hàng chớp chớp mắt, chút buồn bã: “Bố quá nhiều chuyện , với cả là bố cần con mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoc-dong/chuong-13.html.]
“Chuyện cháu hỏi cháu.” chậm rãi : “Dì dạy cháu điều thứ hai, đó là chuyện gì quyết định, thì hỏi .”
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu.
Gần đây Tang Vãn Vãn tiếp quản tập đoàn gia đình, đầu tắt mặt tối, may mà và Mạc Như Vân giúp đỡ.
cô cũng để chúng giúp công, chỉ chia cổ phần mà còn tặng cho chúng hai bức tranh thêu.
Đều là cô tự tay thêu, gần đây mới khơi dậy môn nghề , nhưng kết giao ít bậc thầy thêu thùa, cũng chút tiếng tăm.
thì kim pháp cao siêu, nhưng mắt sáng rỡ, treo ở đại sảnh, quả quyết đây là tác phẩm của danh gia, tương lai nhất định sẽ tăng giá trị.
Tang Tư Hàng đuổi theo để hỏi về việc thể cần bố , họ gì, thằng bé đột nhiên đầu và Mạc Như Vân, khuôn mặt trắng hồng như tạc lộ vẻ mặt hân hoan.
Sau phiên tòa, chúng đến nhà mới của Tang Vãn Vãn. Hôm nay giúp việc nghỉ, bữa tối là do Tang Vãn Vãn nấu.
Tang Tư Hàng xổm một bên nghiêm túc rửa rau, rửa xong trái cây, ngoắc ngoắc ngón tay, thằng bé lập tức chạy đến.
“Mẹ cháu gì với cháu?”
“Mẹ là định tự đầu tư chương trình, đến lúc đó mỗi nhóm bốn khách mời, là thể bốn chúng ạ.”
Mạc Như Vân c.ắ.n dứa : “Hàng Hàng, hỏi cháu chuyện đó. Bọn dì hỏi, cái vấn đề , cho cháu câu trả lời ?”
“Rồi ạ.” Thằng bé ranh mãnh: “Mẹ bố cũng . Bởi vì, con ba !”
Chúng ngây .
“Cho dì đỡ đầu thì , cháu dám gọi là thì dì đ.á.n.h cháu đó.”
“Ưm, dì cũng định sinh con… Vậy thôi, dì cũng của cháu.”
…
Bầu trời khi rời tòa án xám xịt.
chúng nhanh, ngược dòng , thoát khỏi những đám mây đen che phủ, cuối cùng đến một con đường ngập tràn ánh nắng.