Tinh thần Tang Vãn Vãn hoảng hốt, nhưng cô ngây Hoắc Quyết, một lúc lộ một nụ vô cùng hạnh phúc.
Điên . Điên , điên , điên , điên .
điên, điên điên điên điên, điên là họ điên là họ điên là họ .
C.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt, tất cả đều c.h.ế.t !
Thế giới đang đảo lộn, cơn buồn nôn cuồn cuộn dội tinh thần vốn định của , mắt nhuộm một màu máu, bịt tai cố gắng ngăn chặn những âm thanh lạ lùng đó, cho đến khi một sự mềm mại bao phủ lên tay .
“Tiểu Du, điên.” Là giọng của Mạc Như Vân.
“Tớ sẽ ở bên .”
Cô buông tay, từ túi áo của lấy một phong thư, trực tiếp xé mở niêm phong.
“Cháu ngoại Vãn Vãn của bà, bình an mở thư. Khi cháu lá thư , chắc bà qua đời từ lâu . Chỗ cháu bây giờ là mùa gì? Nếu là mùa đông thì cháu sợ lạnh, nhất định mặc nhiều nhé, cháu thích , mặc nhiều quá trông như một quả bóng, nhưng Vãn Vãn , trong lòng bà, thế nào cháu cũng là cục tuyết nhỏ đáng yêu nhất.”
“Bà mong cháu mở lá thư , mong cháu đừng bao giờ mở lá thư , bởi vì Vãn Vãn của bà, nếu một đến thăm bà, thì nhất định cô đơn cô đơn, nhất định là gặp những khó khăn mà bà từng nghĩ tới… nên mới nhớ bà. Bà cũng nhớ cháu.”
Cơn đau dịu . ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Tang Vãn Vãn bừng lên những sắc màu mới, cô ngây lá thư trong tay Mạc Như Vân.
Hoắc Quyết sa sầm mặt, tiến lên định giật lấy lá thư: “Cái quái quỷ gì .”
lao lên tát cho một cái, bồi thêm mấy cú đá khiến tạm thời bất tỉnh cho đỡ vướng bận.
Mười năm học Karate vô ích, khi học đ.á.n.h , nếu chút bản lĩnh thì sớm bầm dập khắp .
Mạc Như Vân dường như để ý đến tất cả những chuyện đó, cô vẫn tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoc-dong/chuong-12.html.]
“Có lẽ là già , sắp c.h.ế.t , bà cuối cùng cũng một thời gian tỉnh táo. Vãn Vãn, cháu , mỗi ngày trong quá khứ, bà đều đang chuộc tội cho .”
“Những năm qua, bà luôn cảm thấy sống mơ hồ, khi cháu còn nhỏ, bà dạy cháu cách bảo vệ , cũng dạy cháu cách đề cao cảnh giác; khi cháu lớn hơn một chút, bà dạy cháu cách trở nên mạnh mẽ, cách lựa chọn con đường của ; khi cháu lớn hơn nữa, bà chờ nữa, bà dạy cháu kế thừa công ty… bà trừng phạt.”
“Bà nghĩ đó là sự trừng phạt, Vãn Vãn. Dường như một thế lực kỳ lạ bà biến thành cô bé ngây thơ hiểu chuyện đời, nó dùng rào cản của ‘hiền thê lương mẫu’ để giam cầm bà, bà là con rối dây, càng phản kháng càng tự do, cho nên bà thường xuyên quên mất gì, nên gì, bà nghĩ đây là sự trừng phạt.”
“Bố cháu qua đời, ngay ngày thứ hai bà dẫn cháu công ty. Mỗi ngày bà đều hối hận, đều sợ hãi, bà hại c.h.ế.t con gái và con rể của , chẳng lẽ bà còn hại c.h.ế.t cháu ?”
“Thế nhưng bà hỏi ông trời, tại , tại cứ chọn Vãn Vãn của bà. Ngày cháu dẫn Hoắc Quyết đến gặp bà, bà kinh hoàng nhận lẽ chính là định mệnh đó, nhưng , bà đuổi , bà bảo vệ cháu, thế là từ khoảnh khắc đó, bà phản kháng, bà đ.á.n.h mất chính .”
“Vãn Vãn, bà giao cháu cho . Bà vẫn nhớ vô thức với cháu rằng hãy đưa tất cả công ty cho , bà thể thoát , bà chỉ thể khẩn cầu đối xử với cháu. Bà hiểu rằng lúc đó chỉ là một cái xác hồn, bà thể tin một ngoài? Bà sẽ chỉ giao công ty cho cháu, cháu quản thì tìm một đại diện, nhưng bà ngoại kiếm đủ tiền để cháu thể tiêu cả đời, cháu chỉ cần lớn lên thật vui vẻ, phụ thuộc bất cứ ai vẫn thể sống cả đời .”
…
“Bà thất bại . May mà bà sắp c.h.ế.t . Trước khi c.h.ế.t bà thời gian tỉnh táo , bà mắt cháu, lúc cháu hạnh phúc, Hoắc Quyết đối xử với cháu , nhưng đó vì nhà họ Tang của chúng vẫn còn giá trị lợi dụng đối với ? Bà cháu yêu Hoắc Quyết, nhưng bà ngoại dám nghĩ, tình yêu là thao túng, là ý của chính cháu.”
“Bà vô dụng , nhưng để cho cháu những thứ đủ để cháu thoát . Hoắc Quyết đang lừa dối cháu, nhưng bà ngoại hy vọng thể lừa dối cháu cả đời.”
“Nếu một ngày, ngay cả việc lừa dối cháu cũng nữa, nếu một ngày, cháu cảm thấy đau khổ rời , nếu một ngày, cháu kết giao những bạn nguyện ý giúp đỡ cháu, thì cháu nhất định sẽ đến thăm bà.”
“Bà thể chăm sóc cháu thật nữa, nhưng Vãn Vãn , bà ngoại chỉ hy vọng cháu trở thành mà cháu trở thành. Cuộc đời của bà…”
Mạc Như Vân lướt qua, đến đây, cô dừng , hàng mi khẽ run rẩy. Cô gập những trang giấy, tiếp tục nội dung phía nữa.
Trong chồng thư dày cộp kẹp ít ảnh, đó còn vương vãi chút máu, tựa như ai đó ho m.á.u chậm rãi .
Tí tách, là nước mắt của Tang Vãn Vãn. Cô ôm chặt lá thư ngực, bịt miệng, lặng lẽ , đôi vai run rẩy.
Rắc. Ngay khoảnh khắc đó, thấy một tiếng vỡ vụn rõ ràng, nhỏ, vang lên bên tai.