Chúng thẳng đến tiền sảnh nghĩa trang. Bà từ trong những ngăn kéo dày đặc đó chính xác rút một ngăn, đưa cho một chiếc két sắt nhỏ.
"Đây là thứ cô ." Bà thở phào nhẹ nhõm: "Nhiều năm , cuối cùng cũng thể giao nó ."
cầm chiếc két sắt nhẹ nhàng đó, nhịn hỏi: "Đây là bà cụ Tang dặn bà bảo quản ?"
" . Bà là một kỳ lạ, tự mua một phần mộ cho ." Người phụ nữ như chìm ký ức, lẩm bẩm: " cũng là lợi hại nhất mà từng gặp. Trước đây nợ bà một ân tình, nên hứa với bà là sẽ giấu tất cả để trông giữ thứ , tờ giấy cũng là bà đưa cho , mỗi cái tên đó đều nhớ rõ, nào tên đây đến, sẽ giả vờ ."
rõ ràng thấy cái tên cuối cùng tờ giấy đó là "Tang Giác".
Bà thậm chí còn phòng cả chính .
"Vậy nếu Tang Vãn Vãn đến thì ?"
"Nếu cô đến một , thì sẽ đưa cho cô . mỗi , mỗi năm, bên cạnh cô đều cùng."
Là cùng ư, là giám sát? Khiến rợn tóc gáy.
cúi mắt chiếc hộp: " hiểu ."
"Mật khẩu của hộp , chỉ nào thể mở nó mới thể mang nó ."
gật đầu, gần như chút do dự mà nhập một dãy .
Bà cụ Tang bắt đầu nhận điều bất thường từ khi nào nhỉ? Bố của Tang Vãn Vãn qua đời một cách kỳ lạ, nếu đoán sai... lẽ đây là một sự trừng phạt.
Bởi vì bà từng là gần Tang Vãn Vãn nhất, nên nỗi đau thể xác, bằng nỗi đau mất ruột thịt.
Cái nhập , chính là ngày họ qua đời.
Một tiếng "cạch", chiếc hộp mở .
"Cô thật sự mở , xem chờ sai ." Người phụ nữ sáng mắt lên: "Bà Tang còn gửi ở chỗ một khoản tiền, nhưng gặp tận mặt Vãn Vãn mới thể giao cho cô ."
chiếc hộp mở, khẽ lắc đầu: "Không cần ."
Đồ vật trong hộp nhiều, một tập tài liệu dày cộp, một lá thư, một mảnh giấy nhỏ.
Trên mảnh giấy chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng, đầy vẻ ưu ái.
"Nhiều năm tương trợ, khó hết lời cảm ơn. Tiền là chuẩn cho con, cần nán , tương lai tươi sáng rực rỡ, chúc con điều lành."
Không ký tên lạc khoản, nhưng đây là dành cho ai.
đưa nó cho trông coi nghĩa trang mặt, đóng hộp xoay rời .
Bà ngẩn tại chỗ, đó từ cổ họng thoát một tiếng nấc nghẹn. còn thấy vẻ mặt đầm đìa nước mắt của bà nữa.
Nhà họ Hoắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoc-dong/chuong-11.html.]
"Thì Du, ngờ em chủ động đến tìm ." Hoắc Quyết rót rượu cho , giọng điệu thâm tình: "Anh em tình cảm với mà."
Mạc Như Vân bên cạnh , nhịn , khẽ khẩy một tiếng.
chỉ ngẩng đầu lên lầu hai khóa chặt của : "Cô Tang ?"
"Cô khỏe." Hoắc Quyết mặt đổi sắc: "Không tiện gặp ."
"Anh cần giả vờ với ." như : "Hôm nay đến đây chính là để thả ."
Hoắc Quyết nheo mắt.
Cơn đau nhói trong đầu ẩn hiện.
ném “phịch” một tập tài liệu lên bàn: "Cái là bằng chứng từng phi pháp thôn tính các doanh nghiệp nhỏ và khác."
ném thêm một tập tài liệu nữa: "Cái là báo cáo tài chính đây của công ty , trốn thuế nghiêm trọng đủ."
ném thêm một tập nữa: "Cái là bằng chứng Tang Vãn Vãn giữ chức vụ cổ đông của tập đoàn Hoành An."
Lại một tập nữa: “Cái là giấy chuyển nhượng thiếu khi sáp nhập tập đoàn Tang thị. Anh tìm cái thì Tang Vãn Vãn vẫn là gia chủ nhà họ Tang.”
Đến chồng tài liệu cuối cùng: “Cái là giấy chứng nhận sức khỏe của Tang Vãn Vãn từ bé đến lớn. Đã cơ quan thẩm quyền chứng nhận trí tuệ bình thường, tinh thần khỏe mạnh. Còn giấy chứng nhận bệnh tâm thần mà định đưa thì cấp độ chứng nhận , nó giả tạo đến đáng thương. Anh ngờ đúng ? Vị bác sĩ gia đình hàng năm đến khám sức khỏe cho các đều sẽ tải những tài liệu lên hệ thống.”
Mạc Như Vân bình tĩnh đẩy một chiếc USB tới.
“Bằng chứng thuê bắt cóc Tang Vãn Vãn, đủ cả ảnh chụp, ghi âm và hồ sơ chuyển khoản.”
Sắc mặt Hoắc Quyết càng lúc càng khó coi theo từng món đồ đưa .
Anh chằm chằm thứ bàn, gầm lên: “Sao các những thứ ? Toàn bộ là giả! Giả mạo!”
“Thật giả thế nào trong lòng tự rõ.” gõ lên bàn, phớt lờ cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội: “Anh cũng đoán những thứ là ai chuẩn cho nhỉ? Không tìm kiếm nhiều năm ?”
Biểu cảm đột ngột đổi.
ngay đó, dường như bình tĩnh , khẽ hai tiếng: “Thế thì chứ? Công ty của cũng là công ty của Vãn Vãn, cô nguyện ý nhận tội , chẳng lẽ các hại cô tù ? Còn những chuyện quá khứ của chúng , tuy mấy , nhưng hiện tại chúng hạnh phúc. Chỉ cần Vãn Vãn bận tâm, những thứ đều coi như vô hiệu, cảnh sát cũng chẳng rảnh quản chuyện nhà. Cô thể rời bỏ , cô yêu , yêu hơn các tưởng tượng nhiều.”
Nói xong, vẫy tay: “Đưa bà chủ đây.”
Cửa mở , Tang Vãn Vãn trong chiếc váy trắng bước xuống.
Cô và Mạc Như Vân, đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước c.h.ế.t khẽ động đậy, nhanh chóng trở vẻ u tịch.
“A Quyết?”
“Vãn Vãn, những ngày những hiểu lầm giữa và em cũng giải thích rõ ràng .” Hoắc Quyết ôm lấy eo cô , mật ghé sát tai cô : “Đừng bận tâm đến những kẻ điên rồ liên quan nữa. Sau chỉ gia đình ba chúng , sống thật , em sinh cho một nàng công chúa nhỏ nữa, ?”