Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:19:23
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

36.

Ta từng nhiều lần tự hỏi, rằng sau khi Giang Liêm và Tô Uyển Mị c.h.ế.t đi, cái cảm giác gọi là buông bỏ, rốt cuộc sẽ giống như thế nào.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu ra 

Không cần đợi họ thực sự chết,

Chỉ cần nghe được phán quyết,

Lòng ta đã nhẹ bẫng, và thanh thản đến lạ kỳ.

 

Cảm giác nhẹ nhõm ấy, như thể một mũi độc gai cắm sâu trong m.á.u thịt, được rút ra chỉ trong khoảnh khắc.

Cảm giác thoải mái ấy, giống như một vết thương được bôi lên linh dược, chưa kịp kêu đau đã thấy lành.

 

So với việc thua một ván cờ, thì đáng sợ hơn là đến cuối ván mới nhận ra:

Từ khi ván cờ bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội để thắng.

Những toan tính, mưu sâu kế hiểm, những bước đi khiến ngươi từng toát mồ hôi lạnh, tất cả đều vô nghĩa.

Kết cục cuối cùng, vẫn chỉ là một chữ: Bại.

 

Cái tên Giang Liêm và Tô Uyển Mị, cuối cùng cũng dần dần phai nhạt trong lòng ta.

 

Từng là những cái gai hằn sâu trong tim, từng khiến ta mất ăn mất ngủ, gần như phát điên...

Thế mà giờ đây, mỗi lần nghe đến tin tức của chúng, lại chỉ như đang nghe một chuyện vặt đã cũ kỹ, vô vị như nước lã.

 

Dần dần, ta cũng chẳng buồn hỏi tới nữa, cho đến khi lần lượt nghe tin hai người kia đều đã chết, ta mới mơ hồ phát hiện —

Hóa ra sự hận thù ấy, đã là chuyện rất lâu, rất lâu về trước rồi.

 

Lễ sắc phong của ta, từ lâu cũng đã được cử hành đúng hẹn.

Ta lấy thân phận nghĩa nữ của phủ Quốc Công, chính thức được sắc phong làm Quý phi, tạm thời thay Hoàng hậu, nắm giữ Phượng ấn.

 

Ban đầu, ta còn tưởng rằng khi sắc phong sẽ có người nhận ra mình.

Thế mà ngoài mấy vị phu nhân thân quen với mẫu thân, chỉ có đôi ba người lén lút xì xào sau lưng rằng,

“Vị Quý phi này... trông có nét giống Vương phi phủ Hiền Vương ngày trước.”

 

Nhưng họ lại bổ sung:

“Dù có giống đi nữa... Quý phi vẫn đẹp hơn nhiều.

Vương phi trước kia gầy yếu xanh xao, da vàng như sáp, tóc khô như cỏ, cả người chẳng có tí thần sắc nào.

Làm sao mà so được với Quý phi bây giờ.

Nước da trắng ngần, thân hình uyển chuyển, thần thái đoan trang, lại còn được Hoàng thượng nâng như ngọc, hứng như hứng hoa.”

 

Phải rồi.

Từng ấy năm ở phủ Hiền Vương, bị hành hạ đến mức sống chẳng bằng chết, đẹp làm sao nổi.

Nếu hôm nay ta còn có thể khiến người đời khen rằng "xinh đẹp", thì cũng chỉ vì có Giang Chẩn bảo bọc, chăm sóc yêu thương.

 

Cũng có người nói, tuy Quý phi và Vương phi ngày trước có vài phần tương tự, nhưng khí chất thì khác xa một trời một vực:

“Quý phi ung dung đoan chính, lời nói cử chỉ đều đúng mực, chứ đâu có giống cái cô Vương phi ngày trước — mồm miệng không giữ kẽ, đi đứng cẩu thả, đầu óc hồ đồ!”

 

Ta nghe đến đó, trong lòng toát mồ hôi lạnh...

Nếu họ biết ta khi không có ai bên cạnh vẫn cười nói như con nít thì chẳng phải sẽ bại lộ sạch trơn rồi sao?!

 

Sau lễ sắc phong, ta bắt đầu nghiêm túc học các quy tắc và lễ nghi trong cung, còn Giang Chẩn thì lại rất thích thú ngồi một bên xem ta vấp ngã, còn cười nhạo không ngớt.

 

Chàng nói ta càng cố gắng luyện dáng đi bao nhiêu, thì lại càng cứng đơ bấy nhiêu, giống hệt một con rối bị quỷ ám, cử động giật giật, chẳng giống người.

 

Có người như chàng đứng cạnh quấy phá như thế, ta học hành dĩ nhiên chẳng ra sao cả.

Tức quá, ta túm lấy cổ áo chàng, hậm hực hỏi:

“Nếu ta ngu ngốc như vậy, mai sau chẳng quản nổi hậu cung thì sao?!”

 

Giang Chẩn lại vừa cười vừa nháy mắt:

“Dù sao trẫm đời này cũng chỉ định có một nữ nhân là nàng, nàng chỉ cần quản tốt bản thân mình là được rồi.”

 

Ta khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-44.html.]

“Nếu như… ngay cả bản thân ta cũng không quản nổi thì sao?”

 

Câu hỏi này làm Giang Chẩn đứng hình thật sự.

Hôm sau, chàng lập tức sai người vào đưa bốn nha đầu cũ của ta vào cung:

Xuân Hoa, Thu Thực, Hạ Thiền, Đông Tuyết.

 

Bốn đứa vừa thấy ta, chẳng những không quỳ chào, mà còn xông vào chất vấn, tay chỉ chân đạp:

 

“Tiểu thư!! Sao bây giờ mới chịu đến đón bọn nô tỳ?!”

“Ở chùa Tướng Quốc sắp mốc meo cả người rồi đó!!”

“Mỗi ngày đều phải kể chuyện ‘truyền kỳ Vương phi’ cho đám khách hành hương nghe ”

“Lúc thì nói tiểu thư chui lỗ chó, lúc thì lén lút hái sen để ăn qua ngày...”

 

Khoan đã.

Lỗ chó... chui cổng... hái sen...?!!!

 

Ta vừa nghe mà hồn bay phách lạc.

Hóa ra mấy tin đồn kỳ quái mà đại tỷ với nhị tỷ kể, đều là do mấy con nha đầu c.h.ế.t tiệt này truyền đi khắp nơi?!

 

Cục diện xoay chuyển trong chớp mắt, ta đuổi theo bốn nha đầu kia chạy khắp hậu cung suốt cả ngày, mệt đến độ tối đến vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi mất. 

Theo lời Giang Chẩn kể lại, hắn phát hiện mỗi khi ta mệt mỏi, tiếng ngáy đặc biệt to, mà còn rất có tiết tấu nữa kìa.

 

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bốn nha đầu Xuân, Hạ, Thu, Đông đã tranh cãi ầm ĩ, chỉ thiếu nước động tay chân để giành xem ai sẽ phụ trách quản lý phần nào trong đống cung vụ của ta. 

Ta vừa ngồi nhẩn nha ăn nho, vừa cười hỏi: 

"Thế này có ổn không? 

Các ngươi thật sự định cứ bám theo ta cả đời, không tính chuyện xuất giá sao?"

 

Xuân Hoa trừng mắt liếc ta một cái, ngang nhiên nói: 

"Tiểu thư gả đến đâu, nô tỳ theo đến đó. 

Trước kia dù gả vào hang sói, bốn đứa vẫn sống c.h.ế.t không rời. 

Nay đã câu được cá rồng vàng, lại mơ tưởng đá tụi em đi à, đừng hòng!"

 

Thật ra ta nào có ý đuổi họ đi, chỉ là nếu đã ở trong cung, ta không muốn họ cứ mãi kiếp phận cung nữ. 

Sớm muộn gì cũng phải ban tước vị cho họ, để họ có chỗ đứng đàng hoàng. 

Nhưng ta lại lo, nếu thực sự phong họ làm phi tần, e rằng cả đời chỉ mang hư danh, không có thực quyền.

 

Nào ngờ, cả bốn người đồng thanh gào lên:

"Ai cần cái danh làm gì chứ?! 

Bọn em chỉ cần được hưởng bổng lộc, không cần hầu hạ hoàng thượng, sống ung dung sung sướng là đủ rồi!"

 

Ta nghe xong, chỉ biết cạn lời. 

Đành đi tìm Giang Chẩn, hỏi chàng: "Thế này... có được không?"

 

Giang Chẩn nghe xong, lần đầu tiên vì ta quấy nhiễu mà buông bút, dừng luôn cả tấu chương trước mặt. 

Chàng cúi người, ép ta xuống long án, khóe môi cong lên thành một nụ cười chẳng chút đứng đắn, để lộ một hàng răng trắng tinh, nhìn thế nào cũng không giống người đàng hoàng.

 

“Thanh Thanh,”  

“Nàng đang định tiến cử nha hoàn của mình cho trẫm đấy à?”

 

Nghe xong, ta vội vàng lắc đầu như trống bỏi, biện bạch ngay: 

“Ta không có ý đó! 

Bốn nha đầu nhà ta, tâm niệm duy nhất là tiền của chàng, chứ không phải người của chàng!”

 

Nét cười lạnh lùng trên mặt Giang Chẩn chẳng hề suy suyển, gương mặt tuấn tú lại ghé sát hơn nữa, ánh mắt như có d.a.o cạo lướt qua da thịt, khiến tim ta run lên từng hồi.

 

“Thanh Thanh lại không lo trẫm sẽ để mắt đến bọn họ sao? 

Nàng tin trẫm đến thế, trẫm thật không vui chút nào.”

 

Ta nhìn gương mặt chàng ngày một gần, ta có chút căng thẳng cũng có chút mong đợi, cuối cùng nhắm mắt lại.

 

Loading...