Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:18:24
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, triều đình đón nhận một cơn biến động long trời lở đất.

 

Giang Chẩn hạ chỉ:

Tất cả phủ đệ có dính líu đến mưu phản của Hiền Vương đều bị tịch thu, chủ mưu bị giam vào tử lao.

Nam đinh trong phủ bị giam chờ xét xử,

Nữ quyến thì đưa vào Nội đình làm nô tỳ.

 

Dưới trướng Tô tướng, gần ba phần quan lại quyền quý trong triều bị liên lụy.

Người bị điều tra, kẻ bị tịch thu tài sản,

Không ai thoát khỏi bị xét hỏi.

 

Thiên lao chỉ trong một đêm, đã chật kín người.

 

Giang Chẩn ra lệnh cho thân tín của mình trực tiếp dẫn Giang Liêm tới gặp Tô Uyển Mị.

 

Theo lời thân tín hồi báo lại :

Lúc đầu Tô Uyển Mị hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước mặt, kẻ có gương mặt đầy sẹo, dung mạo tàn tạ, chỉ còn một con mắt, lại chính là người phu quân phong độ ngời ngời của mình.

 

Thậm chí ả còn lớn tiếng quát mắng, bảo Giang Liêm cút ra ngoài.

Mãi đến khi Giang Liêm cất tiếng nói, Tô Uyển Mị mới lập tức biến sắc, cả gương mặt xám xịt như tro tàn.

 

Giang Liêm đã lặp lại toàn bộ những lời hắn nói trên đại điện hôm đó.

Nghe xong, Tô Uyển Mị như bị rút sạch gân cốt, ngã phịch xuống đất, mềm nhũn như một cái xác không hồn.

 

Giang Liêm nhìn ả thê thảm đến vậy, lại còn cười nhạo, nói:

 

“Ngày binh biến hôm đó,

Đám ‘mưu sĩ Tô phủ’ của ngươi đều dốc toàn lực đánh vào thiên lao, là muốn g.i.ế.c ngươi, bịt miệng nàng mãi mãi.”

 

“Ngươi nên cảm ơn vì đến hôm nay vẫn còn sống yên trong thiên lao.

Dù rằng, cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”

 

Tô Uyển Mị gắng gượng dùng hơi tàn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, nói:

 

“Ta không tin… không tin những lời dối trá của ngươi…

Nếu thật như vậy… thì vì sao Lữ thái y lại giúp ta?

Vì sao y không từ chối ngay từ đầu?”

 

Giang Liêm bật cười, một tràng cười vô cùng sảng khoái, rồi thản nhiên nói với ả:

 

“Tên Lữ thái y đó, có lẽ là người đàn ông duy nhất từng thật lòng với ngươi.”

 

“Hắn sớm đã biết ngươi không thể sinh con,

Thế mà vẫn cam tâm tình nguyện cùng ngươi diễn trò, giúp ngươi truyền tin, thậm chí còn đến gặp ta, miệng năm miệng mười thề thốt sẽ bảo vệ ngươi, sẽ ngụy tạo hồ sơ bệnh án, chờ đến lúc ‘sinh nở’ thì lén mang một đứa bé vào giao cho ngươi bế.”

 

“Chỉ cần ngươi còn sống, sống được đến ngày ta binh biến thành công — thì ta sẽ đến cứu ngươi ra.”

 

Ngay cả Giang Liêm cũng cảm thấy kỳ lạ:

Tên Lữ thái y đó vì sao lại một lòng một dạ với Tô Uyển Mị đến thế?

 

Hắn hỏi đi hỏi lại, cuối cùng, Tô Uyển Mị chỉ đờ đẫn đáp lại một câu:

 

“Năm xưa… ta từng giúp chàng một lần,

Khi chàng bị người ta vu oan…”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Nghe vậy, Giang Liêm cười khẩy, ánh mắt tràn đầy châm biếm, rồi lạnh lùng nói:

 

“Bổn vương còn tưởng là cái ân tình to tát gì…

Rốt cuộc cũng chỉ là vì hắn thèm khát thân thể của ngươi mà thôi.”

 

Dứt lời, không đợi Tô Uyển Mị phản ứng, Giang Liêm quay người rời đi, để lại câu nói ấy trở thành lời cuối cùng trong cuộc đời này hắn dành cho Tô Uyển Mị.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-43.html.]

Theo lời người trong thiên lao kể lại:

Tô Uyển Mị không khóc, không la, chỉ lặng lẽ ngồi bệt dưới đất, mặt không cảm xúc.

Cứ ngồi như thế… ngày qua ngày.

Đến mức chẳng ai biết… liệu đôi mắt ấy có từng chớp lấy một cái không.

 

Ngày hôm sau, Lữ thái y đúng hẹn đến thiên lao bắt mạch cho Tô Uyển Mị.

Lúc ấy, đám điển thủ đang bận rộn tiếp nhận số tù nhân mới nên lơ là giám sát.

Chờ mãi không thấy Lữ thái y đi ra, có người vào kiểm tra thì đã phát hiện ông ta nằm gục giữa vũng máu, cổ họng bị cắt đứt.

 

Trong tay Tô Uyển Mị là một mảnh sứ vỡ, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, tựa như từ đó về sau chẳng bao giờ tỉnh táo lại nữa.

 

Thi thể của Lữ thái y bị khiêng đi.

Từ đó, bất cứ ai lại gần, nàng ta liền la hét điên loạn, gào thét rằng:

 

“Ta đang mang thai! Không được lại gần! 

Ai dám lại gần, ta sẽ liều mạng!”

 

Ả ta cứ thế… tuyệt vọng đến phát điên.

 

Triều đình nhanh chóng đưa ra xử lý:

Tô Uyển Mị bị kết án c.h.é.m đầu thị chúng.

 

Thế nhưng, sau khi nàng hóa điên, không còn ai chẩn mạch được cho nàng nữa.

 

Cho dù ép giữ tay chân nàng, các thái y cũng chỉ bắt được một mạch tượng rối loạn hỗn loạn, không thể xác nhận có thai hay không.

 

Giang Chẩn vốn định sớm cho nàng một kết thúc nhưng triều thần đồng loạt dâng tấu, khẩn thiết yêu cầu:

 

“Phải chờ đủ mười tháng, nếu đến lúc đó thật sự không sinh nở, mới được định tội xử chém.”

 

Tựa như con tằm tự quấn kén,

Tô Uyển Mị cứ thế điên điên khùng khùng, rốt cuộc vẫn phải ở trong thiên lao mười tháng

 

Cai ngục kể rằng:

 

Nàng ta mỗi ngày ăn rất nhiều, đặc biệt thích đồ chua cay nồng nặc, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

 

“Không thể để đứa bé thiệt thòi được… phải ăn thật nhiều…”

 

Chẳng bao lâu sau, đệ nhất mỹ nhân Trường An năm nào, đã trở thành một mụ đàn bà béo núc, ngu độn, xấu xí không ai dám nhìn.

 

Mười tháng trôi qua, ả chẳng hề có dấu hiệu sinh nở.

Sau cùng, nữ y vào khám, chỉ phán một câu:

 

“Cái bụng kia không phải thai nhi, mà là một bụng mỡ vì ăn quá nhiều mà thôi.”

 

Không lâu sau đó, Tô Uyển Mị bị áp giải lên xe tù,  diễu qua phố chợ.

Tiếng mắng nhiếc xỉ vả vang khắp hai bên đường, gạch đá, rau thối ném tới tấp.

Cuối cùng, ả ta bị xử c.h.é.m giữa pháp trường, t.h.i t.h.ể và đầu lìa nhau, đổi lấy một sự giải thoát chậm trễ đến muộn màng.

 

Còn về Giang Liêm, dù tội không thể tha, nhưng vì là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, Giang Chẩn cuối cùng vẫn không hạ được lệnh xử trảm.

 

Hắn bị giam lỏng suốt đời trong Phật đường của phủ Hiền vương — chính là nơi ta từng bị hành hạ.

Ngày ngày ăn cơm nguội canh thiu, phải xách nước quét dọn, chép kinh Phật, không khác gì ta ngày trước.

 

Nghe người canh giữ kể lại:

Hắn ngày ngày trợn con mắt còn lại, mắng chửi Giang Chẩn không ngớt, cuồng loạn đến đáng sợ.

 

Cho đến ba năm sau, vào một buổi sớm bình thường, người ta phát hiện Giang Liêm đã treo cổ trong Phật đường.

 

Oan có đầu, nợ có chủ.

Từng kẻ đã gieo họa, cuối cùng đều nhận đủ báo ứng của mình.

 

Loading...