Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:14:39
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm sau, Giang Chẩn liền triệu hai tỷ phu của ta vào cung. 

Ta không rõ chàng đã nói gì với họ, nhưng đến tối, mẫu thân và hai tỷ tỷ cũng đến hoàng cung để bầu bạn với ta.

Bốn mẹ con vui vẻ quây quần, chơi bài ở hậu cung.

 

Mẫu thân nói, phụ thân ta cũng đã vào cung, còn có không ít đại thần, đêm nay đều bị Giang Chẩn giữ lại.

 

Lòng ta bất giác nảy sinh lo lắng, lập tức sai người đi dò hỏi, sợ rằng trong triều đã xảy ra biến cố gì lớn. 

Nhưng ai ngờ nội thị trở về lại cười tươi rói, liên tục trấn an:

 

“Hoàng thượng không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là đang cùng quần thần bàn nghi lễ sắc phong quý phi cho nương nương. 

Vì người là đệ nhất phi tần của hoàng thượng nên mọi thứ phải làm thật long trọng.”

 

Nghe vậy, ta khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có phần nghi hoặc. 

Sắc phong quý phi, có nhất thiết phải giữ cả phụ thân ta lại làm gì?

 

Mẫu thân dường như biết rõ chút nội tình, liền ghé tai nói với ta: ta là dân nữ nhập cung, về mặt thể diện thì khó coi. 

Giang Chẩn liền nghĩ ra cách để ngoại thúc – cữu phụ ta đứng ra nhận ta làm nghĩa nữ, danh nghĩa nghĩa nữ của phủ Sở Quốc công, trở thành quý phi cũng là danh chính ngôn thuận.

 

Còn về Văn thị – Hiền Vương phi, nàng ta đã bị trắc phi Tô thị đẩy xuống nước, c.h.ế.t đuối trong hồ sen của Hiền Vương phủ. 

Thi thể bị mắc kẹt dưới những phiến đá ở đáy hồ, đến tận hôm sau mới nổi lên.

 

Đại tỷ nói, tỷ ấy nghe được từ phu quân mình rằng, người được hạ táng dưới danh nghĩa Hiền Vương phi, thật ra là xác của một ca cơ.

 

Nói không cảm động là giả. 

Chàng là hoàng đế — người có thể sở hữu tất cả nữ nhân trong thiên hạ.

Thế nhưng… chàng lại nguyện vì ta mà dồn hết tâm tư.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Không chỉ giúp ta hoàn toàn gỡ bỏ xiềng xích từ Hiền Vương phủ, mà còn cho ta một cái cớ để tiếp tục là nữ nhi của dòng họ Văn.

Khóe mắt ta khẽ nóng lên, cảm xúc dâng trào. 

 

Mẫu thân thấy vậy thì lập tức trưng ra vẻ mặt khinh thường, chậc một tiếng, nói ta đừng có bày trò giả bộ đáng thương trước mặt bà, vì bà nhìn nước mắt ta cũng chẳng thấy cảm động, bảo là nếu muốn khóc thì đợi Giang Chẩn đến rồi hãy khóc cho đáng.

 

Vừa nhắc tới Giang Chẩn, thì nội thị do chàng phái tới đã đến. 

Nói hoàng thượng mời ba mẹ con ta lên tường thành của hoàng cung.

 

Đại tỷ và Nhị tỷ vừa nghe xong liền bắt đầu ca cẩm, than trời rằng leo lên thành lầu vừa mệt lại vừa phiền, đêm hôm thế này không thể để yên được sao.

Nhưng ta lại rất muốn gặp Giang Chẩn, nên lập tức thúc giục cả ba người, vừa kéo vừa đẩy, ép hai tỷ tỷ phải cùng đi lên thành lầu với mình.

 

Vừa thấy ta, Giang Chẩn đã mỉm cười, mở rộng áo choàng, kéo ta vào trong ôm chặt lấy.

 

Đại tỷ và Nhị tỷ thấy vậy cũng không chịu kém, không nói không rằng mà chui tọt vào lòng hai vị phu quân của mình.

 

Hai tỷ phu bị dọa cho đứng đờ cả người, không dám nhúc nhích, sợ thất lễ trước mặt hoàng thượng. 

Nhưng ánh mắt ta tinh tường, vẫn bắt được cảnh Đại tỷ phu lén nắm tay Đại tỷ, còn Nhị tỷ phu thì lén choàng tay qua ôm eo Nhị tỷ.

 

Nhưng mà, phụ thân ta mới là người thoải mái nhất.

Vừa thấy mẫu thân, liền quẳng hoàng thượng ra sau đầu, hồ hởi bước tới hỏi han săn sóc không dứt, đến mức khiến mẫu thân phát cáu, quát khẽ một tiếng mới chịu ngoan ngoãn ngậm miệng lại. 

Mà cái mặt ông lúc ấy… trông rõ là hưởng thụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-38.html.]

 

Làm chim cút đúng là hạnh phúc hơn làm cá bơn.

 

Ta ngẩng đầu hỏi Giang Chẩn:

“Chàng dẫn chúng ta lên tường thành làm gì vậy?”

 

Giang Chẩn mỉm cười, đáp:

“Xem pháo hoa.”

 

Vừa nghe đến “pháo hoa”, hai tỷ tỷ ta mắt sáng rỡ cả lên, ngay cả mẫu thân cũng bật cười vui vẻ.

Ta cũng rất thích pháo hoa, liền ngoan ngoãn rúc vào lòng Giang Chẩn, ánh mắt đầy háo hức nhìn lên bầu trời đêm.

 

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy pháo hoa bay lên.

Ta đang định mở miệng hỏi Giang Chẩn thì chàng lại khẽ “suỵt” một tiếng, giơ tay chỉ về phía xa xa.

 

Trời đã tối, thành Trường An lẽ ra đã giới nghiêm, nhưng không hiểu vì sao, từ khắp các ngả đường lớn hẻm nhỏ, bỗng nhiên rực sáng lên vô số ngọn đuốc, như những con rồng lửa trườn ra từ lòng đất, trong khoảnh khắc đã thắp bừng cả kinh thành vừa chìm vào giấc ngủ.

 

Từng dòng lửa rồng nhanh chóng hội tụ lại, như có người dẫn đường, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía hoàng cung.

Chỉ đến khi ánh lửa đủ gần, ta mới bàng hoàng nhận ra — giữa những ngọn đuốc là vô số thân ảnh mặc giáp trụ, âm thanh kim loại va chạm, lưỡi đao kéo lê mặt đất,  vang lên chát chúa như sấm nổ bên tai.

 

Đám rồng lửa ấy tụ lại trước cổng cung thành, rồi đồng loạt xông lên húc thẳng vào cổng chính, tiếng hò g.i.ế.c vang trời, át cả gió đêm.

 

Giang Chẩn…

Đây là cái mà chàng gọi là “pháo hoa” đó ư?!

 

32.

“Quả nhiên là dám đến thật.”

Giang Chẩn giọng lạnh như băng, tay vẫn siết chặt lấy ta đang run rẩy trong lòng.

“Chúng cũng xứng được một câu can đảm đáng khen. 

Đối với hạng người liều mà không có não, nếu trẫm không toàn lực nghênh đón, thì mới thực sự là thất lễ rồi.”

 

Chàng vừa dứt lời, liền liếc mắt ra hiệu với đại tỷ phu.

Đại tỷ phu lập tức buông tay khỏi tỷ tỷ, tiến lên đứng đầu thành lâu, rống một tiếng như sấm:

 

“Bắn!”

 

Theo hiệu lệnh, hàng chục chum sành đen lớn đồng loạt được đẩy xuống từ tường thành.

Chỉ nghe “bốp bốp” một tràng liên tiếp vang lên dưới chân thành, kèm theo đó là tiếng gào thảm thiết, ngay sau đó là mùi dầu đèn nồng nặc xộc lên.

 

“Bắn!”

 

Đại tỷ phu lại quát to một tiếng. 

Lệnh còn chưa dứt, thì trên tường thành cung thủ đã b.ắ.n ra một trận mưa tên rực lửa, nhắm thẳng về phía cổng thành.

Mũi tên mang theo ngọn lửa cháy hừng hực, rực rỡ xé toạc màn đêm, từng đợt từng đợt lao xuống như những vệt sao sa.

 

Từ nơi này nhìn xa xuống, cả bầu trời Trường An…

Thật sự rực rỡ như một màn pháo hoa —

Chỉ có điều, đẹp đến tàn khốc.

 

Loading...