Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:14:12
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc sau, khi hai người đó làm xong công chuyện, Tô Uyển Mị mới vội vàng liếc nhìn cửa phòng giam, hoảng hốt kéo lại áo trước che ngực, co hai chân che đi đôi chân nõn nà, vừa vuốt tóc, vừa lặng lẽ ngồi lại trên tấm chăn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Còn Lữ thái y, hắn gần như trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm cẩn thường ngày, biểu cảm không gợn sóng, thong thả buộc lại dây lưng, kéo quần… như thể vừa rồi chẳng qua là một cái chẩn mạch kéo dài hơn bình thường mà thôi.

 

Hắn vừa mới tách người ra khỏi Tô Uyển Mị, thì viên giám ngục đã quay lại — nguy thật đấy, ta suýt nữa thì hít ngược một hơi lạnh.

 

Giám ngục mở khóa cho Lữ thái y, hai người khách sáo vài câu, rồi Lữ thái y lặng lẽ rời đi, thậm chí không ngoái đầu lại lấy một cái.

 

Xem xong một màn "hảo hí kịch", Giang Chẩn mới lấy vải phủ lại cái lỗ nhỏ trên mái ngục, sau đó lặng lẽ dắt ta lần xuống. 

Làm hoàng đế mà cũng chịu khó trèo nóc nhà khoét ngói thế này, thật đúng là có một không hai.

 

Vừa chạm đất, một ám vệ đã chạy tới bẩm báo: Lữ thái y không về Thái Y Viện, cũng không về phủ, mà lập tức lên kiệu đi thẳng ra phố. 

Giang Chẩn lập tức ra lệnh: từ giờ trở đi, bất kể hắn đi đâu, ám vệ đều phải bám sát không rời.

 

Về tới cung chưa được bao lâu, lại có người đến báo:

Lữ thái y ngồi một chiếc kiệu vải mộc, cửa kiệu cắm một nhành trúc, men theo đường kinh thành lượn qua không dưới mấy phủ lớn, cuối cùng — dừng lại ở Hiền Vương phủ.

 

Tên Lữ thái y này... lá gan cũng to thật!

Dám đường hoàng vác mặt đến Hiền Vương phủ, không sợ bị Giang Liêm c.h.é.m thành thịt vụn à?

 

Mà Tô Uyển Mị… nàng ta rốt cuộc có tin tức gì quan trọng đến mức, cam tâm dùng thân thể của mình để đổi lấy, nhất định phải truyền ra ngoài?

 

31.

Ta thật sự bị hành vi của Tô Uyển Mị làm cho buồn nôn.

Cả ngày hôm đó, cứ có cảm giác như có ai nhét vào cổ họng ta một muỗng ruồi sống, ngọ nguậy mãi không nuốt nổi, ăn gì cũng chẳng vô. 

Thế là ta cứ thế nằm bẹp trên long sàng, uể oải phí hoài cả nửa ngày trời.

 

Tối đến, Giang Chẩn xử lý chính sự xong trở về, thấy ta như một cái xác không hồn, thì khẽ bật cười mấy tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Ta gối đầu lên đùi chàng, chàng liền tháo búi tóc của ta ra.

Cung nữ dâng lên một chiếc lược, Giang Chẩn nhận lấy, nhẹ nhàng, từng chút một chải tóc cho ta.

 

Tay chàng rất mềm, động tác cực kỳ chậm rãi, cứ như sợ làm ta đau.

 

Nếu đời chẳng còn sóng gió, ta thật muốn cứ để chàng chải mãi như vậy, đừng bao giờ dừng lại. 

Trước kia, khi còn ở phủ Quốc công, phụ thân ta cũng từng làm vậy — chải tóc cho mẫu thân. 

Cứ thế… chải đến tận lúc bạc đầu.

 

“Thanh Giản, ở đây có một sợi tóc bạc, nàng muốn trẫm nhổ giúp không?”

 

Đúng thật là… chải một cái, chải tới bạc đầu.

Bạc ở đây, lại là một sợi tóc trắng thật sự.

 

Ta khẽ chu môi, thì thầm với Giang Chẩn:

 

“Giang Chẩn, ngày trước ta đọc mấy truyện truyền kỳ, trong đó nam nữ tài tử đều dịu dàng thâm tình, ý hợp tâm đầu… 

Sao đến lượt chúng ta, lại giống như hai đứa trẻ mãi không chịu lớn vậy?”

 

Khóe môi Giang Chẩn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, chàng nhẹ nhàng nâng đầu ta đặt vào khuỷu tay mình, rồi cúi xuống chạm nhẹ vào chóp mũi ta, vừa cười vừa hỏi ngược lại:

 

“Tiểu Thanh Thanh hỏi trẫm như thế, là không muốn làm một đứa trẻ con sao?”

 

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu — lại lắc đầu.

 

“Muốn chứ… Nhưng cũng sợ… 

Sợ chàng sẽ không thích một người con gái trẻ con, hay nhõng nhẽo.”

 

Giang Chẩn nghe xong, nét cười nơi khóe môi càng rõ rệt, đến mức hai lúm đồng tiền cũng lún sâu thêm một phần.

 

“Thanh Giản đừng lo chuyện đó, điều trẫm thích nhất chính là cái vẻ trẻ con của nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-37.html.]

 

Vừa nói, chàng vừa cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi ta, sau đó áp trán vào trán ta, ánh mắt lặng lẽ nhìn thật sâu — như đang ngắm bóng dáng ta phản chiếu trong đáy mắt chàng.

 

“Bởi vì… trẫm cũng là một người rất trẻ con. 

Với thiên hạ, trẫm là hoàng đế — phải nghiêm nghị, phải độ lượng, phải khiến vạn dân khuất phục. 

Nhưng trước mặt Thanh Giản, trẫm chỉ muốn là Giang Chẩn.

 

Chỉ cần nàng vẫn thích cái tính trẻ con của trẫm, thì trẫm sẽ cứ mãi là như vậy. 

Dù mai này chúng ta đã già, trẫm vẫn muốn làm đứa trẻ già của riêng nàng.”

 

Ta ngắm nhìn Giang Chẩn trước mặt, không nhịn được liền khẽ ngẩng đầu, hôn chàng một cái. 

Đầu ngón tay ta lướt qua vành tai mềm của chàng, ta khẽ cười, rồi cũng nghiêm túc nói:

 

“Ta thích đứa trẻ Giang Chẩn … rất rất thích.”

 

Giang Chẩn cười đáp lại, mà cái vẻ trẻ con ấy lại càng hiện rõ hơn, vừa khẽ cào cào cằm ta, vừa nhăn mày trách móc:

 

“Tiểu Thanh Thanh, nàng không có biệt danh nào dành riêng cho trẫm sao? 

Cứ gọi cả họ tên, Giang Chẩn, Giang Chẩn… nghe xa cách quá đi thôi.”

 

“Vậy… gọi chàng là Nhị ca nhé? 

Hồi nhỏ chơi cùng nhau vẫn gọi thế mà.”

 

Giang Chẩn nghe vậy, có vẻ không vừa ý, liền cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng gõ lên đầu ta một cái. 

Ta ôm đầu tỏ vẻ đáng thương, môi chu lại, lầm bầm nói nhỏ:

 

“Ta chỉ thích gọi chàng là Giang Chẩn thôi. 

Dù sao thiên hạ này, được gọi thẳng tên chàng như thế… cũng chỉ có mình ta.”

 

Nghe vậy, vẻ giận dỗi trên mặt Giang Chẩn lập tức tan biến, nét cười dịu dàng hiện lên. 

Chàng đỡ ta nằm xuống giường, chống tay nghiêng người ngắm ta, khẽ nói:

 

“Đừng nghĩ đến Hiền Vương phủ nữa. 

Chuyện đó… đã là quá khứ rồi. 

Nghe cung nữ nói hôm nay nàng cả ngày u sầu, trẫm không muốn thấy nàng cứ gánh mãi những ưu phiền ấy.”

 

“Nhưng mà…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Giang Chẩn đã cúi xuống hôn ta, ngăn lời bằng một nụ hôn dài, triền miên không dứt. 

Mãi lâu sau, chàng mới luyến tiếc buông ra.

 

“Thanh Giản, nàng vốn không phải người tàn nhẫn. 

Trẫm biết nàng hận, nàng muốn báo thù… nhưng trẫm sợ nàng không chịu nổi gánh nặng khi tự tay hành hạ người khác. 

Dù cho kẻ đó là ác nhân, tội lỗi ngập đầu.”

 

Chàng nói, rồi hít sâu một hơi, giọng trầm xuống:

 

“Cho nên, tất cả… giao cho trẫm đi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Trẫm sẽ khiến nàng hài lòng. 

Trên đời này có vô số cách để tra tấn một con người, không nhất thiết phải dày vò thân xác. 

Trẫm muốn g.i.ế.c người, nhưng trước khi giết, phải khiến họ c.h.ế.t tâm. 

Người ta sợ nhất… không phải đau đớn, mà là tuyệt vọng. 

Mà tuyệt vọng — mới là thứ hình phạt tàn nhẫn nhất.”

 

Ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng, không hiểu sao lại khẽ gật đầu. 

Giang Chẩn vẫn dịu dàng cười, rồi cuối cùng… cúi người xuống, ôm ta trọn vẹn trong vòng tay.

 

Hoàng hôn buông, đêm xuân tới.

 

Loading...