Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:12:47
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cứ nghĩ mãi mấy chuyện rối rắm mờ ám, cẩn thận kẻo đến cuối cùng lại trúng đúng âm mưu của Tô Uyển Mị!

 

Thấy ta vừa động đậy, Tô Uyển Mị lập tức gào lên một tiếng thảm thiết đến xé ruột xé gan, đến nỗi Giang Chẩn cũng hơi giật mình, khẽ lùi lại nửa bước.

Tiếng hét đó thật sự nghe chẳng khác gì một con lợn béo đang bị lôi lên thớt.

 

Nhưng ta thì chẳng những không lùi mà lại còn bước lên thêm một bước nữa, cả người gần như đứng hẳn vào trong quầng sáng của ngọn nến. 

Nếu không vì ta còn đội mũ trùm đầu, thì lúc này ả đã có thể nhìn rõ mặt ta rồi!

 

Thấy ta tiến thêm một bước, Tô Uyển Mị cũng không hét nữa, mà đột nhiên lao mạnh về phía trung tâm phòng giam. 

Giang Chẩn lập tức phản ứng, kéo ta giật về sau, chắn chắn sau lưng hắn.

 

Ngay lúc ấy, trong ngục vang lên tiếng sành sứ vỡ vụn, ả ta đã đập nát bát nước của mình, rồi như thể thấy được cứu tinh, cúi người nhặt lấy một mảnh sứ vỡ, áp mạnh lên cổ mình.

 

“Cút ra ngoài! Tất cả các ngươi cút cho ta!”

 

Có lẽ Tô Uyển Mị hoảng quá rồi, nên hành động không còn giữ được độ chừng mực. 

Chúng ta còn chưa kịp bước tới thì đã thấy dòng m.á.u đỏ tươi chảy dài xuống cổ nàng ta.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ta mới chợt hiểu — từ khi bước vào phòng giam đến giờ, có một cảm giác lạ lùng cứ quanh quẩn trong lòng ta, mà đến khi dòng m.á.u kia chảy xuống, ta mới nhận ra được — rốt cuộc là gì.

 

Tô Uyển Mị hôm nay… khác hẳn ban ngày.

Ả ta vẫn mặc bộ y phục cũ kỹ, bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt, bàn tay, thậm chí là chiếc cổ kia lại sạch sẽ lạ thường.

 

Giữa căn phòng u tối, ánh lửa lấp lóe hắt lên da nàng ta, phản chiếu một làn da trắng mịn đến mức trong suốt, như đã được tỉ mỉ tẩy rửa qua nhiều lượt. 

Dù toàn thân vẫn vận đồ rách nát bẩn thỉu, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn nổi bật đến mức không thể che giấu.

 

Giang Chẩn vẫn nắm lấy tay ta, đứng yên thêm một lúc. 

Đến khi tay Tô Uyển Mị bắt đầu run lên rõ rệt, hắn mới xoay người, dắt ta rời khỏi nhà lao.

 

Trước khi đi, sắc mặt Giang Chẩn âm trầm nhìn viên giám ngục, lạnh lùng nói:

 

“Coi như đêm nay trẫm chưa từng đến. 

Mọi thứ cứ như cũ — ngay cả cái bát bị đập cũng phải thay cho ả ta một cái mới.”

 

Dứt lời, hắn liền kéo ta vội vã chui vào lại trong kiệu nhỏ. 

Trên đường về, ta nhịn không được mà hỏi:

 

“Vậy rốt cuộc… đêm nay là màn kịch gì? 

Ai mới là đang diễn?”

 

Giang Chẩn liếc nhìn ta, giọng thong thả:

 

“Nàng hỏi Tô Uyển Mị đang diễn? Hay là hỏi trẫm?”

 

Giang Chẩn cũng đang diễn?

 

Nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối, chàng chỉ đứng trong góc tối, không nói một câu, thậm chí không nhúc nhích — như cái bóng… thế cũng tính là diễn sao? 

Diễn múa rối bóng chắc?

 

Giang Chẩn nhẹ giọng cười:

 

“Tô Uyển Mị trong lòng có quỷ, mà thời điểm chúng ta xuất hiện lại quá nhạy cảm. 

Thêm vào đó, viên giám ngục cũng ra vẻ nhún nhường không dám đắc tội, ả ta ắt hẳn đã nghĩ — chúng ta là thái y và cung nữ do quý phi nương nương phái tới, đến để kiểm tra xem ả ta có thật sự đang mang thai hay không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-35.html.]

 

Ồ, thì ra là vậy... 

Vậy nên phản ứng hôm nay của Tô Uyển Mị sống c.h.ế.t cũng không cho ai lại gần...

 

Giang Chẩn thấy ta đã hơi hiểu ra, bèn mỉm cười nói với ta:

 

"Đã diễn thì phải diễn cho trọn. 

Về cung rồi, chúng ta chịu khó một chút, đi gặp riêng Lữ thái y một phen."

 

Về đến cung, trời đã dần sáng. 

Tuy ta và Giang Chẩn suốt đêm không ngủ, nhưng vì quá phấn khích nên chẳng ai thấy buồn ngủ cả.

 

Hai chúng ta thay y phục chỉnh tề, Giang Chẩn chui vào long sàng giả vờ ngủ say, còn ta thì ngồi trước bàn trang điểm, làm ra vẻ đang kẻ mày tô má.

 

Ngoài điện, ta đã sớm sai mấy gã nội thị cao to lực lưỡng, canh chừng sẵn ở đoạn đường mà thái y tiến cung đi qua, chỉ chờ chặn đường Lữ thái y — người đang trên đường đến bắt mạch an khang cho Thái hậu.

 

Có lẽ là do trong lòng quá kích động, rõ ràng mắt đang nhìn gương đồng, mà ta lại không biết đầu bút trong tay mình đang vẽ đi đâu. 

May sao, không bao lâu sau, mấy tên nội thị đã dẫn Lữ thái y vào điện.

 

Lữ thái y trẻ hơn ta tưởng rất nhiều, nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, dáng người mảnh khảnh, khoác y phục quan viên Thái Y Viện, nhưng trên người lại không dễ nhìn ra phẩm cấp.

 

Hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt ta hành lễ. 

Trong gương, ta khẽ mỉm cười với hắn, cố tình hạ giọng hết mức mềm mại, ngọt ngào hỏi:

 

“Lữ thái y, bản cung biết ngươi còn bận lòng lo cho ngọc thể của Thái hậu nên sẽ không giữ ngươi lâu. 

Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi.

Người trong thiên lao, thật sự có thai?”

 

Lữ thái y cúi đầu thật sâu, không chút do dự đáp:

“Là thật.”

 

Hắn đáp quá dứt khoát, đến mức ta chẳng biết phải làm sao để tiếp tục gợi chuyện! 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Huống hồ, lúc bẩm báo với Giang Chẩn ban ngày, hắn đâu có chắc chắn như thế! 

Đây là… coi thường ta sao?!

 

Ta chỉ đành uốn éo thêm mấy phần trước gương, cố gắng dịu dàng tiếp tục hỏi:

“Lữ thái y, ngươi không muốn nghĩ lại chút sao?”

 

Lữ thái y lại rất kiên quyết trả lời:

“Vi thần chẩn đoán, tuyệt đối không sai.”

 

Xong rồi, người ta căn bản là không muốn nói chuyện nhiều với ta.

Ta cực kỳ cụt hứng, chỉ còn cách phất tay bảo hắn đứng dậy. 

 

Lữ thái y lập tức đứng lên, lại cúi mình thi lễ rất chu đáo, rồi không nói một lời dư thừa nào, quay người rời đi luôn.

 

Ta ngồi trước gương đồng, cả người sững lại.

 

Ngay lúc hắn đứng lên, ta vô tình bắt gặp ánh mắt hắn trong gương.

Phải hận một người đến thế nào, phải căm đến tột cùng ra sao thì mới có thể nhìn người khác bằng ánh mắt oán độc thấu xương như vậy?

 

Lữ thái y này có vấn đề thật rồi.

 

 

Loading...