Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:10:36
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người c.h.ế.t thì mọi chuyện đều kết thúc. 

Nàng ta c.h.ế.t rồi, người sống mới có thể sống cho ra sống, không cần mỗi ngày mang theo nỗi ám ảnh muốn giày vò một kẻ đã xuống mồ — đó chẳng qua là tự làm khổ chính mình.

 

Nhưng đứa trẻ ấy… cái thai ấy… ha.

 

Thật là đến đúng lúc quá…

Đúng lúc, đúng chỗ, như thể được sắp đặt tỉ mỉ chỉ để cắt đứt sự dứt khoát trong lòng ta, làm cho một nhát đao vốn định c.h.é.m xuống không thể không chùn tay.

 

Tội ác của Tô Uyển Mị chất chồng như núi, có c.h.ế.t cả trăm ngàn lần cũng không đủ để rửa sạch mối hận trong lòng ta. 

Nhưng triều đại này, lại là một triều đại trị quốc bằng nhân nghĩa. 

 

Dù ta có hận đến đâu, không cam tâm đến đâu, cũng không thể để Giang Chẩn mang tiếng là vị hoàng đế xử tử một phụ nữ đang mang thai.

Một khi điều đó xảy ra, Giang Chẩn — một vị minh quân như chàng — sớm muộn gì cũng sẽ bị dân gian thêu dệt thành một Trụ Vương tàn bạo, m.ổ b.ụ.n.g lấy thai, m.á.u lạnh vô tình.

 

Nhưng nếu không làm gì, thì phải đợi mười tháng.

Mười tháng trời là quá dài, quá nhiều biến số. 

Không ai biết trong mười tháng ấy sẽ xảy ra điều gì. 

Không ai dám chắc đến ngày đó, ả ta còn sống, hay ta còn lý trí.

 

Ta phải thừa nhận, ta không dám nghĩ đến. 

Nếu đến cuối cùng, ả ta thật sự thoát chết… ta có thể phát điên mất.

 

Không còn cách nào khác — ta buộc phải đối mặt với hiện thực.

Tô Uyển Mị… quả thật là một đối thủ quá đáng sợ.

 

Hiền Vương phủ trong một đêm sụp đổ, Giang Liêm thân bại danh liệt, mà nàng ta thân sa lao ngục, vẫn còn bản lĩnh khiến cả thiên tử cũng phải e dè, không thể lập tức xử trí.

 

Ta ngồi xuống bên cửa sổ, chống khuỷu tay nhìn về phương xa. 

Cứ thế, nhìn suốt cả một buổi chiều. 

Từ lúc mặt trời ngả về tây… đến khi trăng đã lên trên đầu ngọn liễu, ta vẫn không rời khỏi chỗ cũ.

 

Trong lòng ta đã nghĩ ra hàng vạn kết cục dành cho Tô Uyển Mị, nhưng trớ trêu thay — không một cái nào khiến ta thật sự hài lòng.

 

Giờ lên đèn, Giang Chẩn trở về. 

Sắc mặt chàng không tốt, ánh mắt nặng trĩu. 

Ta cố gắng gượng tinh thần, gượng cười bước ra đón, giúp chàng thay long bào, cùng dùng bữa, suốt cả buổi tối đều cố chọn những chuyện buồn cười nhất để kể, mong chàng nguôi ngoai.

 

Nhưng Giang Chẩn chỉ lắc đầu, chỉ thở dài.

Cuối cùng, ta cũng không nuốt nổi nữa, đặt đũa xuống, lặng lẽ ngồi bên cạnh chàng, không nói gì.

 

"Trẫm luôn cảm thấy… chuyện này có điều gì đó không ổn."

 

Giang Chẩn cúi đầu, tay khẽ xoay chén rượu trong lòng bàn tay, giữa mày nhíu chặt, giọng trầm thấp, như đang tự nói với mình:

 

"Ả ta ở Hình Bộ lâu như vậy, đã trải qua bao lần thẩm tra đối chứng trước công đường, nhưng chưa từng một lần mở miệng nói mình có thai. 

Hình Bộ được phép tra khảo, nguy hiểm cận kề như thế, nàng ta còn cắn răng chịu đựng không nói… 

Vậy mà hôm nay, vừa gặp nàng, lại lập tức khai ra?"

 

Sự hoài nghi trong giọng hắn khiến ta khẽ rùng mình.

 

Phải rồi… sao ta lại không nghĩ đến điều này?

Tô Uyển Mị là người sợ c.h.ế.t đến thế, sao lại giấu giếm "phao cứu sinh" quan trọng như vậy cho đến đúng khoảnh khắc gặp ta?

 

Một người như nàng ta… có khi nào lại để chuyện này là… ngẫu nhiên?

 

Ta lặng lẽ gật đầu, cảm thấy chẳng còn hơi sức đâu để nói thêm gì nữa. 

Nhưng cuối cùng, ta vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

 

“Thái y… đã về chưa? 

Nói sao rồi?”

 

Giang Chẩn thở dài, lắc đầu đáp:

 

“Về rồi. Nói là đúng là đã bắt được mạch hỉ, nhưng thai tượng chưa rõ ràng. 

Cần theo dõi thêm vài lần nữa mới xác định chắc được.”

 

Dù trong lòng sớm đoán trước sẽ là kết quả này, ta vẫn không cam lòng, gắng hỏi thêm một câu:

 

“Thật sự không sai được sao? 

Có khi nào… thái y chẩn đoán nhầm không?”

 

Giang Chẩn lại lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy phiền muộn:

 

“Là Lữ thái y đi chẩn mạch. 

Ông ấy là người chăm sóc sức khỏe cho Thái hậu bao năm nay, nổi tiếng trong cung là mát tay về phụ khoa, nếu đến ông ấy mà còn chẩn sai thì chẳng còn ai chẩn đúng được nữa.”

 

Tim ta nặng trĩu, trong n.g.ự.c như có luồng hơi ngột ngạt đang cuộn lên, không sao xua được. 

Ta đưa tay hất đổ toàn bộ bát đĩa trước mặt, ngửa người tựa hẳn vào lưng ghế, cả người như bị hút cạn khí lực.

 

Giang Chẩn thấy ta như vậy, cuối cùng cũng đứng dậy, bước đến bên ta, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, hai tay khẽ véo lấy má ta như dỗ dành một đứa trẻ:

 

“Thanh Giản, đừng lo đến vậy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-33.html.]

Cùng lắm cũng chỉ là một cái thai, nó tuyệt đối không thể là bùa hộ mệnh của nàng ta. 

Hơn nữa… hôm nay biểu hiện của nàng ta, có rất nhiều điểm đáng nghi.”

 

“Đáng nghi chỗ nào, mà chàng nhắc mãi không thôi?”

 

Nghe ta hỏi, Giang Chẩn khẽ nhướng mày, bật cười đầy ẩn ý, đưa tay cốc nhẹ mũi ta một cái:

 

“Những cái tên nàng ta khai ra hôm nay không đúng. 

Toàn bộ những người đó, không có ai có khả năng cấu kết với Hiền Vương cả. 

Rõ ràng… là nàng ta cố ý nói cho nàng nghe.”

 

Cố ý nói cho ta nghe? 

Dùng vẻ điên dại, tuyệt vọng đến xé tim kia mà diễn?

 

Trời ơi…

 

Nữ nhân ấy… đến cùng là có bao nhiêu tâm cơ thâm sâu? 

Bao nhiêu lớp mặt nạ? Bao nhiêu tầng tính toán?

 

Chỉ nghĩ đến thôi… ta đã rùng mình lạnh gáy.

 

28.

Đêm đó, ta và Giang Chẩn đều mất ngủ.

 

Hai đứa nằm cạnh nhau trên giường, vai kề vai, mắt nhìn chăm chăm lên đỉnh màn, không ai nói câu nào. 

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng ta không nhịn được nữa, bật dậy khỏi giường, quay sang gào lên với Giang Chẩn:

 

“Giang Chẩn! Ta đói rồi!”

 

Giang Chẩn cũng lật người ngồi dậy, nhìn ta chằm chằm rồi nói thẳng:

 

“Trẫm cũng đói.”

 

“Ta muốn uống cháo thịt.”

 

“Trẫm muốn ăn bánh chẻo nhân thịt dê.”

 

Chúng ta liếc nhau một cái, rồi đồng loạt quay đầu ra ngoài, đồng thanh hô:

 

“Người đâu!”

 

“Người đâu!”

 

Nửa canh giờ sau, ta đã được như ý, có bát cháo thịt nóng hổi trong tay, húp một ngụm mà thấy mãn nguyện vô cùng. Còn Giang Chẩn thì cũng được mang bánh chẻo tới. Ta nhìn mà thèm nhỏ dãi, liền mặt dày đòi hắn chia cho mình một cái.

 

Không ngờ, Giang Chẩn cho ta hẳn ba cái! Ha ha ha!

 

Ăn xong bữa khuya, hai đứa lại bị… đầy bụng, càng không ngủ nổi.

 

Ta nằm vật ra, vừa ôm bụng vừa ngẩn người — không thể tin nổi, ta mới chỉ sống vài ngày tốt đẹp mà đã có thể vì ăn quá no mà thấy khó chịu.

 

Hồi còn ở Phật đường trong phủ Hiền Vương, nếu đêm không ngủ được, cả một đêm dài sẽ đói đến quặn ruột, cồn cào như có ai đang moi cả tâm can ra mà giày vò.

 

Ta cúi đầu, khẽ vỗ vỗ cái bụng đã no căng của mình, trong lòng chợt cảm thấy — khẩu vị của con người, cũng giống như vận mệnh vậy… thật đúng là khó lường, xoay chuyển bất ngờ.

 

Giang Chẩn thấy ta vỗ bụng, bỗng bật cười khúc khích. 

Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. 

 

Hắn vừa cười vừa nói:

“Chắc nàng lại đang nghĩ mấy chuyện ngốc nghếch gì rồi đúng không?”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta há miệng định phản bác, nhưng nghĩ kỹ lại… đúng là ta vừa nghĩ linh tinh thật.

 

Giang Chẩn thấy ta muốn cãi mà chẳng tìm ra lý do, vẻ mặt ngẩn ngơ, liền càng cười to hơn. 

Hắn vừa cười vừa lắc đầu, cười đến độ ôm cả bụng, lưng cũng không thẳng nổi nữa.

 

Ta nhìn hắn cười quá đà, trong lòng có chút khinh thường, bèn chỉ tay vào hắn mà nói:

 

“Chàng cũng đâu còn nhỏ nữa, làm hoàng đế mấy năm rồi, sao vẫn còn trẻ con như hồi nhỏ vậy?”

 

Giang Chẩn vừa lau nước mắt vừa nhìn ta, khẽ thở ra một câu nhẹ nhàng:

 

“Trẫm cũng không hiểu nổi… cứ mỗi lần ở bên nàng, là lại thấy mình như đứa trẻ. 

Chuyện gì cũng trở nên buồn cười, cũng thấy đáng yêu…”

 

Một lúc lâu sau, Giang Chẩn cuối cùng cũng ngừng cười, ngồi dậy rồi vẫy tay gọi ta lại. 

Ta hơi do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng bước đến, ngồi lên đùi hắn.

 

Hắn vươn tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của ta, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng:

 

“Càng ở bên nàng, trẫm lại càng thấy… đời này không uổng.”

 

Loading...