Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:06:45
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta từng nghĩ, nếu có ngày nàng ta rơi vào tay ta, cùng lắm chỉ là cắn răng cầu xin một cái c.h.ế.t nhanh gọn. 

Ta chưa từng nghĩ, Tô Uyển Mị lại sợ c.h.ế.t đến vậy. 

Nếu sợ c.h.ế.t đến mức này… sao lúc trước còn dám làm ra những chuyện tày đình ấy?

 

Người quỳ rạp dưới chân ta đây… thật sự còn là Tô Uyển Mị ngày xưa nữa sao?!

 

Tô Uyển Mị hoàn toàn không cho ta cơ hội suy nghĩ thêm. 

Nàng ta gào khóc thê thảm đến cực độ, từng tiếng như xé rách cổ họng, vừa khóc vừa vươn tay ra khỏi song sắt, cố gắng túm lấy vạt váy của ta.

 

Ta bị dáng vẻ điên loạn đó dọa cho sững sờ, may mà cung nữ bên cạnh phản ứng kịp thời, lập tức chắn trước người ta, đỡ ta lùi lại ra ngoài tầm với của nàng ta.

 

Nhưng ngay cả khi không thể chạm được vào ta, Tô Uyển Mị vẫn không chịu thu tay về, vẫn không ngừng đưa tay ra phía trước, như thể đang liều mạng cố níu lấy chút gì còn sót lại. 

Tay nàng ta không ngừng quờ quạng trong không trung, miệng tiếp tục gào khóc điên dại:

 

"Quý phi nương nương! 

Tiện phụ trước kia thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, ghen tị với người, nên mới vô lễ bất kính! 

Tiện phụ biết sai rồi, thực sự biết sai rồi! 

Tiện phụ… tiện phụ nguyện khai hết, khai hết tất cả!"

 

"Người có quan hệ với Hiền Vương có Thị lang Lại bộ, Thượng thư Hộ bộ, còn có… còn có vài Trung lang tướng của Mười hai vệ phủ! 

Tiện phụ chỉ biết từng ấy thôi, chỉ từng ấy thôi! 

Xin người tha mạng! 

Xin người cứu tiện phụ một mạng đi mà!"

 

Tô Uyển Mị điên cuồng buông ra từng cái tên, như ném mạng sống của mình đánh đổi lấy từng chút hy vọng mong manh. 

Không còn kiêu ngạo, không còn tự tôn. 

Chỉ còn một kẻ sợ c.h.ế.t đến cùng cực, vật vã giữa ranh giới cuối cùng của tội nghiệt và trừng phạt.

 

Tiếng gào khóc của Tô Uyển Mị quá mức chói tai đến nỗi khiến ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. 

Mỗi câu nàng ta hét lên như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào màng nhĩ, khiến ta cảm giác tai mình sắp bị xé rách đến nơi.

 

Nàng ta cứ như thế, rống lên không ngừng, khản giọng mà vẫn cắn răng gào thét, từng tên từng người cấu kết với Hiền Vương, cứ thế lần lượt bị lôi ra, không chừa sót một ai. 

Ta còn chưa kịp mở miệng, nàng ta đã nức nở tiếp lời, giống như sợ rằng một khi dừng lại, thì mạng sống của mình cũng sẽ chấm dứt ngay tức khắc.

 

Đúng lúc ta gần như đã nghe đến mức tê liệt, như thể tâm trí không còn tiếp nhận thêm nổi nữa — thì đột nhiên, Tô Uyển Mị ngừng lại.

 

Hai tay nàng ta siết chặt lấy song sắt, hai mắt đỏ rực, không biết là do khóc quá nhiều hay vì căm giận đến cực điểm. 

Ánh mắt ấy nhìn ta trừng trừng, giống như một kẻ tuyệt vọng sắp rơi xuống địa ngục, chỉ còn một tia bám víu cuối cùng.

 

Nàng ta hé mở đôi môi trắng bệch, giọng khẽ như hơi thở cuối cùng:

 

“Quý phi nương nương… tiện phụ biết mình tội lớn tày trời, c.h.ế.t cũng không đủ để tha… nhưng, nhưng nương nương… tiện phụ đã mang thai rồi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Đứa trẻ trong bụng là vô tội mà… cầu xin người… thương xót một chút, xin người… xin người hãy tha cho đứa bé…”

 

Câu nói ấy vừa thốt ra, toàn thân ta như bị thứ gì đó bóp nghẹt — một cơn nghẹn ngào mãnh liệt dâng lên, tựa như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng ta, muốn ép ta c.h.ế.t nghẹt ngay tại căn ngục lạnh lẽo này.

 

Mang thai?

Đứa bé?

 

Từng chữ rơi vào tim ta, như chìm vào vực thẳm. 

Một cơn choáng váng cuộn lên không báo trước, khiến cả thế giới chao đảo trong mắt ta.

 

27.

Ta thậm chí không có đủ can đảm để cúi đầu liếc qua bụng nàng ta lấy một cái. 

Chỉ biết xoay người bỏ chạy, như binh sĩ bại trận, giáp rơi mũ vỡ, hoảng loạn tháo lui khỏi địa ngục đó.

 

Sau lưng, tiếng kêu khóc thảm thiết của Tô Uyển Mị vẫn vang vọng, từng tiếng một rít lên, nói đứa trẻ là vô tội… 

Tiếng ai oán như đuổi theo từng bước chân ta, như oan hồn bám riết không buông.

 

Ta chạy một mạch ra khỏi thiên lao, lòng hoảng loạn không khác gì kẻ bị rượt đuổi đến đường cùng. 

Giang Chẩn cũng theo sát sau, vừa ra đến cửa đã lập tức kéo ta vào lòng, ôm chặt lấy.

 

Cả người ta lạnh toát, tay chân run rẩy không kiểm soát nổi, đầu óc hỗn loạn, chỉ biết thốt ra những câu ngắt quãng, lộn xộn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-32.html.]

 

"Không thể nào… sao nàng ta lại có thể mang thai được?! 

Nhưng… nhưng mà đứa trẻ… 

Giang Chẩn, chúng ta không thể… không thể cứ thế mà để nàng ta…"

 

Giang Chẩn khẽ lắc đầu với ta, ra hiệu bảo ta đừng nói nữa. 

Ta hít một hơi thật sâu, cả người như mất hết sức lực, ngã gục vào lòng hắn.

 

Hắn ôm chặt lấy ta, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng, vừa vỗ về vừa dịu dàng an ủi. 

Đợi đến khi nhịp thở ta dần ổn định, tâm trí cũng bình tĩnh trở lại, hắn mới cúi đầu, khẽ nói bên tai ta:

 

“Thanh Giản, bình tĩnh một chút… 

Cẩn thận kẻo bị Tô Uyển Mị lừa đấy.”

 

Chàng bế ta lên, ôm suốt một đường đưa ta trở về long liễn. 

Ta nằm trong lòng Giang Chẩn, dù đã cố giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh Tô Uyển Mị điên loạn, tuyệt vọng đến tột cùng kia vẫn cứ như in hằn trong đầu, không sao xua nổi.

 

Vẻ mặt ta khiến Giang Chẩn sợ hãi, hắn không ngừng tự trách, nói lẽ ra vừa rồi nên đi vào cùng, không nên để Tô Uyển Mị có cơ hội nào tấn công ta như thế. 

Nhưng ta chỉ nhẹ lắc đầu — chuyện vừa rồi, chẳng ai có thể đoán trước được. 

Không ai ngờ, Tô Uyển Mị lại có thể trở nên như vậy.

 

Sắp đến cửa cung ta mới sực nhớ: vừa rồi Tô Uyển Mị đã khai ra không ít cái tên, nhưng vì cú sốc quá mạnh, đầu óc ta choáng váng đến mức không thể nhớ nổi hết. 

Ta có chút hối hận, chỉ có thể gắng lục lại mấy cái tên còn sót lại trong đầu, kể cho Giang Chẩn nghe.

 

Thế nhưng Giang Chẩn lại chẳng hề bận tâm, chỉ dịu dàng dặn ta:

 

“Chuyện còn lại, cứ để trẫm lo. 

Nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ ngợi gì nữa.”

 

Đáng lẽ lúc này là lúc ta có thể ngẩng đầu, giương oai bước ra khỏi ngục như một người chiến thắng, vậy mà lại bị một câu “ta mang thai rồi” làm cho mềm nhũn, thua tan tác.

Văn Thanh Giản ơi là Văn Thanh Giản… 

Sao lại nhát gan như vậy chứ? 

Chút khí phách cũng không có, đúng là chẳng ra gì cả!

 

Ta vốn tưởng, khi báo được đại thù, lòng mình sẽ thoải mái, hả hê đến tột cùng. 

Nhưng từ khoảnh khắc biết được Tô Uyển Mị có thai thì ta lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Chỉ thấy ghê tởm. 

Một cảm giác buồn nôn dâng lên, như muốn bóp nghẹt lấy lồng n.g.ự.c ta. 

Ta không muốn biết đứa trẻ trong bụng nàng ta từ đâu mà có. 

Nàng ta muốn cắn chặt lấy tên Giang Liêm, vậy thì cứ để là của hắn đi. 

Dù sao thì, khi còn chưa ra đời, đứa trẻ ấy đã bị biến thành một món công cụ — một thứ bị lợi dụng để tranh thủ sự thương hại của kẻ khác.

 

Đứa bé à… khi chọn đầu thai, sao con lại không nhìn cho rõ?

Sao lại chọn chui vào bụng một người mẹ như vậy? 

Thế thì… ai có thể cứu được con đây?

 

Giang Chẩn sau khi về cung, vẫn ở lại bên ta một lúc lâu, dỗ dành, vỗ về. 

Đến khi bọn nội thị tới thúc giục liên tục, hắn ất đắc dĩ đứng dậy, rời đi trong vội vã để xử lý chính sự.

 

Còn ta… vẫn ngồi đó, lòng ngổn ngang như một mớ tơ vò.

 

Lúc rời đi, Giang Chẩn còn quay lại dặn: hắn sẽ lập tức phái thái y giỏi nhất trong Thái Y Viện đến khám cho Tô Uyển Mị. 

Nếu ả ta dám nói dối thì nhất định sẽ bị lột trần bộ mặt giả dối ấy.

 

Ta mỉm cười gật đầu với Giang Chẩn, ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi mệt mỏi khó tả. 

Ta cũng chẳng ngờ được — chính mình đã từng tưởng tượng hàng vạn lần khoảnh khắc Tô Uyển Mị bị tống vào thiên lao, nhưng đến khi điều đó thật sự xảy ra… ta lại chẳng còn chút hứng thú nào với việc tra tấn, báo thù, hay gấp trăm lần trả lại những gì từng phải chịu.

 

Giờ phút này, ta chỉ muốn… nàng ta chết.

 

Là lăng trì, là rượu độc, là lụa trắng hay là đao phủ, ta đều không bận tâm. 

Chỉ cần một điều — nàng ta phải chết. 

Cuối cùng, phải chết.

 

 

Loading...