Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:04:37
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói, hắn vừa siết chặt vòng tay hơn nữa, cổ họng phập phồng dữ dội, tấm lưng run lên như một chiếc lá, như thể đang dùng toàn bộ ý chí của bản thân để kìm nén giọt nước mắt sắp rơi.

 

Hắn nói, với ta, hắn từng có áy náy, từng có thương xót. 

Cũng từng trong lúc rối bời mà ôm lấy ta, như muốn níu giữ chút ấm áp hiếm hoi giữa màn đêm mênh m.ô.n.g lạnh lẽo.

 

Nhưng sau đêm ở phủ Hiền Vương, khi hắn hồi tưởng lại thì mãi mãi không thể quên được giọt nước mắt ta rơi xuống giữa ấn đường của hắn. 

Đời Giang Chẩn đã thấy không biết bao nhiêu nữ nhân khóc, nhưng chỉ duy nhất giọt lệ ấy khiến hắn hoàn toàn tin tưởng — đó là chân tình.

 

Mà hắn, một đế vương nắm trong tay bốn bể sơn hà, thứ khao khát nhất tận sâu trong lòng lại chỉ là một tấm chân tâm.

Một trái tim đủ để Giang Chẩn không phải đề phòng, không phải nghi ngờ; một tấm lòng có thể bao dung mọi tật xấu, thậm chí là cả những phút giây tầm thường, yếu đuối nhất của hắn.

 

Văn Thanh Giản trong trí nhớ của hắn, chỉ là một tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, đơn thuần mà linh động, suốt ngày bày ra đủ trò tinh quái khiến người ta vừa đau đầu vừa buồn cười.

 

Nhưng từ sau lần rời khỏi phủ Hiền Vương, hình ảnh cô bé năm xưa trong ký ức chàng đã không còn là dáng vẻ hồn nhiên rực rỡ ấy nữa. 

Nàng từng trải gió sương, chịu đủ khổ đau, vậy mà cuối cùng vẫn giữ được sự sinh động ấy, vẫn chân thật như xưa.

 

Nàng từng bị hành hạ đến nỗi gầy trơ xương, thế nhưng mỗi lần mở miệng nói chuyện, vẫn cái giọng ngang ngược chẳng biết nặng nhẹ, khiến người ta không nhịn được mà bật cười.

Cuộc sống của nàng dường như chẳng còn chút hy vọng nào, nhưng nàng vẫn bình tĩnh kiên cường, nhìn rõ thiệt hơn, chẳng hề bi lụy.

 

Thậm chí, ngay cả khi nàng nói muốn báo thù, thì trong đôi mắt kia vẫn là ánh sáng trong trẻo, đường hoàng, sạch sẽ như mặt hồ mùa thu, phẳng lặng và sáng rõ đến lạ thường.

 

Cả đời này, khi chàng lâm vào hiểm cảnh nhất, người duy nhất dám chắn trước rương áo nơi hắn đang ẩn thân lại là một cô gái nhỏ đến bản thân còn chẳng tự bảo vệ nổi mình.

 

Hắn nói, sau khi rời phủ Hiền Vương, suốt nhiều đêm liền, hắn cứ mơ đi mơ lại cảnh ta gào thét, và tiếng cười lạnh lẽo của Tô Uyển Mị. 

Mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều là mồ hôi lạnh ướt lưng — vừa kinh hãi với tâm địa độc ác ẩn dưới lớp mặt nạ xinh đẹp kia, lại vừa không ngừng lo lắng cho ta, kẻ vẫn đang bị giam cầm trong phủ.

 

Hôm ấy, giữa hắn và sự độc ác đen tối nhất của thế gian… chỉ cách đúng một người — là ta.

 

Từ ngày hôm đó, nếu thế gian này vẫn còn một người khiến hắn nguyện đem lòng chân thật gửi gắm, thì người đó cũng chỉ có thể là ta.

Từ thuở thiếu thời cho đến tận bây giờ, trước sau vẫn chỉ có mình ta mà thôi.

 

Tháng năm đã phủ một lớp sương mờ lên trước mắt tất cả mọi người. 

Nhìn hoa trong sương, chỉ thấy cảnh đẹp hư ảo, hoa trong gương, trăng đáy nước. 

Cho đến khi hắn một lần nữa nắm lấy tay ta, nhìn thấy những vết thương chất chồng ta từng vì hắn mà gánh chịu, lớp mây mù kia mới dần tan đi, hóa thành nỗi xót xa khắc cốt ghi tâm suốt một đời.

 

Hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân đang "cứu" ta. 

So với việc cứu ta, thà nói là hắn đang tự cứu lấy linh hồn mình. 

 

Chín tầng cung khuyết, cao đến mức lạnh buốt thấu tâm can, gươm giáo vô hình, mỗi đường lưỡi đều sắc bén, khiến người tổn thương không dấu vết.

Thế nhưng, khi hắn ngoảnh lại, lại thấy ta đang đứng nơi bụi trần thế tục, ngẩng đầu nhìn hắn cười, hỏi một câu:

 

"Chàng có thể… đừng quên ta là được không?"

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Làm sao có thể quên được? 

Cả đời này, hắn chỉ muốn cùng ta sống c.h.ế.t không rời. 

Dù là bậc đế vương, hắn cũng quyết không để ta một mình đối mặt với áp lực của quyền lực.

 

Nói xong, Giang Chẩn cuối cùng cũng chịu nới lỏng vòng tay, để ta ngẩng đầu lên. 

Mũi hắn đã ửng đỏ, giọng nghẹn lại, còn ta thì khá hơn được đâu — mắt sưng lên, khó thở, vừa nhìn hắn một cái, tầm mắt đã lại mờ đi vì nước mắt.

 

"Giang Chẩn… nếu chúng ta đã là kết phát phu thê rồi… vậy ta có thể làm hoàng hậu không?"

 

Biết rõ tấm chân tình của hắn, nên câu hỏi ngông cuồng này, ta cũng không ngại mà thuận miệng nói ra.

 

Giang Chẩn nghe xong, bật cười khe khẽ, hỏi lại ta có thực sự muốn làm hoàng hậu đến thế không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-30.html.]

 

Ta lại nhào vào lòng hắn, dụi mặt vào n.g.ự.c hắn, khẽ đáp:

"Ta không quan tâm ngôi vị gì cả… 

Chỉ là muốn để cả thiên hạ đều biết — Giang Chẩn là phu quân của Văn Thanh Giản."

 

Giang Chẩn bật cười to, tay vuốt ve tóc ta, dịu dàng đáp:

 

"Thanh Giản của trẫm, đương nhiên là hoàng hậu của trẫm. 

Trẫm hứa với nàng, đây là lời hứa của thiên tử — nói ra thì vĩnh viễn không đổi."

 

Chàng kiên nhẫn giải thích với ta: hiện tại phủ Hiền Vương vừa gặp biến cố, mọi ánh mắt đều dồn về nơi đó, không ai rảnh rỗi dò xét hậu cung. 

Giờ ban phong quý phi là thời điểm thích hợp, cũng chẳng khiến triều thần nghi ngờ gì. 

Dù sao, đến tuổi này, hoàng đế có hậu cung là điều đương nhiên.

 

Tuy ngôi quý phi rất cao quý, nhưng suy cho cùng vẫn không phải chính thất. 

Mà triều thần nhất thời cũng không ai nắm rõ thân phận thật sự của ta, cũng không tiện hỏi han. 

Đợi sau này mọi chuyện lắng xuống, ngai vàng vững chắc rồi, ta lại sinh cho chàng một hai hoàng tử, đến khi ấy lập ta làm hoàng hậu, mới càng danh chính ngôn thuận, khiến người đời tâm phục khẩu phục.

 

Dù rằng, nếu bây giờ nhất quyết lập ta làm hoàng hậu, cũng không phải là việc không thể. 

Nhưng Giang Chẩn nói, hành động ấy chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều lời bàn tán trong triều, cho dù hắn có dốc toàn lực để trấn áp, thì cuối cùng người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, vẫn là ta.

 

Khi còn trẻ, ai cũng mang trong mình sự nông nổi và kiêu hãnh. 

Thích một người, là phải dốc hết những gì tốt đẹp nhất dưới trời đất mà dâng tặng cho người đó. 

 

Dù nàng không đủ tư cách cài trâm phượng, cũng nhất định muốn ép nàng nhận lấy một cây — mặc kệ thế gian có nổi sóng cuồn cuộn, có búa rìu dư luận chĩa vào.

Vì yêu, nên chẳng sợ trời cao đất rộng, chẳng sợ thế gian phỉ nhổ.

Chỉ muốn nàng được rực rỡ như một bậc mẫu nghi, dù cho thiên hạ có sụp đổ, cũng nguyện dùng cả sinh mệnh mà gánh lấy cho nàng.

 

Nhưng bây giờ, sau khi cùng ta đi qua bao giông bão, Giang Chẩn chỉ muốn bảo vệ ta thật tốt, không để ta chịu lấy một chút ấm ức, một lời bàn tán nào. 

Vì thế, hắnkhông thể chỉ chăm chăm nhìn vào tình ý nồng nàn trước mắt, rồi lại đẩy ta vào giữa nước sôi lửa bỏng. 

Mọi việc liên quan đến ta, hắn đều phải tính toán thật kỹ lưỡng, vì đó cũng là cách hắn yêu ta, giữ lấy ta.

 

Ta khẽ gật đầu, hai tay nâng niu chiếc túi gấm trước ngực, cẩn thận như đang cầm một báu vật.

 

"Giang Chẩn, ta hiểu mà. 

Ta trân quý tấm lòng chàng dành cho ta. 

Có được búi tóc kết tóc này, thì đến cả phượng trâm, ta cũng chẳng thèm màng tới."

 

Giang Chẩn mỉm cười nhìn ta, bất ngờ “soạt” một cái đoạt lại túi gấm từ tay ta, động tác nhanh đến nỗi ta còn chưa kịp phản ứng gì.

 

"Chỉ cần nàng hiểu lòng trẫm là được rồi. 

Còn cái túi này, là bảo vật của trẫm — trẫm đâu có nói là sẽ tặng cho nàng."

 

"Giang Chẩn! Đồ keo kiệt! 

Trả đây! Mau trả lại cho ta!"

 

"Không được! 

Nàng thì hậu đậu, lơ ngơ, trẫm chỉ quay đi một cái là mất. 

Đến lúc trẫm bách niên quy tiên, chẳng lẽ lại không mang được nó vào lăng?"

 

"Vậy thì làm cái mới! Cái này đưa ta giữ!"

 

"Không làm! 

Trẫm sợ nàng cách ba bữa lại làm mất một cái, đến cuối cùng thì trẫm bị vặt trụi đầu mất!"

 

Loading...