Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:02:49
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn vòng bài đánh xong, ta thua đến mức không nỡ mở mắt nhìn.
Mẫu thân ngáp một cái, bảo giờ cũng không còn sớm, nên tính sổ đi là vừa.
Dứt lời, ba người họ đồng loạt quay sang nhìn ta, đồng thời chìa tay ra.
Đưa tay thì có ích gì?
Ở phủ Hiền Vương ta đến của hồi môn còn không giữ được, bị Giang Chẩn cứu ra thì chẳng còn gì ngoài bộ quần áo trên người — mà cái áo đó cũng là hắn cho.
Nhị tỷ ta cười gian nhìn ta, giọng điệu chẳng chút tử tế:
"Tiểu nha đầu, đừng có giở trò miệng lưỡi!
Đường đường một quý phi nương nương, mấy đồng bạc lẻ mà cũng trả không nổi?
Bớt nói nhảm đi, thanh toán lẹ lẹ!"
"Nhị tỷ, tỷ ngốc rồi à?
Quý phi nương nương gì chứ?
Cô cô còn chẳng còn nữa kìa."
Lời vừa dứt, ba mẹ con họ đồng loạt trợn tròn mắt như mấy viên bánh trôi, mẫu thân nhìn đại tỷ, đại tỷ nhìn nhị tỷ, rồi cuối cùng nhị tỷ ta thở dài một hơi, vẻ bất lực như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Văn Thanh Giản, con người ta ấy mà, tốt nhất là nên tỉnh ngủ hẳn rồi hãy xuống giường.
Muội đây mặc chỉnh tề, đi lại nửa ngày trời rồi, mà không phát hiện ra… y phục trên người, đồ cài trên đầu, tất cả đều là phẩm phục chỉ dành cho quý phi trong cung sao?"
Hả?
Ta mới vừa vào cung đã được ngồi ngay vị trí mà cô cô ta phải dùng cả đời mới trèo lên được?
Giang Chẩn hào phóng dữ thần vậy sao?
Ta hơi mơ hồ, liền hỏi nhị tỷ:
"Có khi nào là do Giang Chẩn không có đồ phù hợp, nên tiện tay đưa đại cái bộ này không?"
Mẫu thân nghe xong câu ấy, vô thức bĩu môi chậc lưỡi, như không tin nổi bà lại sinh ra được một đứa con ngốc đến thế.
"Bày đặt đoán cái gì?
Gọi người vào hỏi là biết thôi."
Nói xong, bà gọi một đại cung nữ bước vào, chỉ vào ta hỏi:
"Ngươi thấy vị này, phải hành lễ thế nào?"
Đại cung nữ lập tức cúi người hành lễ, cất giọng rõ ràng:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Thỉnh an Quý phi nương nương."
Hóa ra là thật.
Thật sự là Quý phi.
24.
Làm quý phi thì đã sao chứ?
Ta đây là quý phi nương nương mà túi trống rỗng không một xu!
Mẫu thân và hai tỷ nghe xong liền đồng loạt lườm ta một cái, không nói nhiều, bảo người mang bút mực giấy tờ tới, viết luôn một tờ giấy nợ, bắt ta ký tên điểm chỉ.
Ba người đàn bà này thật là tàn nhẫn!
Bảo sao phụ thân ta thì suốt ngày như chim cút, hai tỷ phu dù chức cao trong mười hai vệ, về nhà cũng ngoan như cừu non.
Lúc ta còn đang ngơ ngác chuẩn bị ký, đại cung nữ khi nãy chẳng biết nghĩ sao lại ân cần mang đến cho ta Bảo ấn của Quý phi.
Cái gì cơ?! Cái Bảo ấn Quý phi đầu tiên ta dùng lại là để đóng lên một tờ giấy nợ?!
Nếu Giang Chẩn biết được chuyện này thì mặt mũi ta còn để đâu nữa.
Ta lí nhí, rụt rè hỏi mẫu thân: "Hay là… chỉ ký tên thôi được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-28.html.]
Mẫu thân cười tươi như hoa, nhưng tay thì nhanh như chớp, nắm lấy tay ta, ấn cái "cộp" thật lực xuống tờ giấy nợ:
"Không được, có ấn mới có giá trị pháp lý!"
Xong đời rồi!
Vừa mới làm quý phi được một ngày, ta đã mang nợ!
Tưởng đâu viết tờ giấy nợ là xong chuyện, ai ngờ mẫu thân ta lại quay ngoắt, bảo cung nữ mang thẳng tờ đó đến cho Giang Chẩn xem.
Ta vội vàng nhào tới ngăn lại, nhưng còn chưa chạm được tới góc áo thì đã bị đại tỷ và nhị tỷ hợp sức khiêng ngược trở về chỗ cũ.
Quả nhiên, cung nữ quay lại chẳng những mang theo bạc mà còn kèm theo một lời nhắn:
Trong cung nghiêm cấm cờ bạc, vốn nên xử phạt nặng, nhưng vì lần đầu phạm tội nên chỉ cảnh cáo nhẹ — trừ toàn bộ tháng lương của ta!
Đây là kiểu mẫu thân gì? Kiểu tỷ tỷ gì? Kiểu phu quân gì chứ?!
Cảm giác như cái hậu cung này còn sóng gió hiểm ác hơn cả phủ Hiền Vương nữa là sao trời!
Mẫu thân ta hài lòng thu bạc vào tay, cười nham hiểm mà nói:
"Quý phi nương nương làm gì mà phải ngại.
Con khiến cả nhà họ Văn chúng ta suốt ba năm không có nổi một đêm ngon giấc, ngày ngày nơm nớp lo sợ vì con.
Hôm nay thua mấy đồng bạc, coi như thưởng cho chúng ta ít tiền... an thần dưỡng giấc."
Nghe đến đây, ta bỗng chẳng còn giận chút nào nữa.
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa âm ỉ, ta liền rúc sát lại bên mẫu thân, vùi đầu vào lòng bà.
Mẫu thân thở dài một hơi thật nhẹ, tay dịu dàng vỗ vỗ lưng ta, khẽ khàng nói:
"Được rồi, được rồi, qua hết rồi…
Giờ mẫu thân cũng an tâm rồi.
Thanh Thanh đã có được nơi chốn tốt để gửi thân, sau này phải sống thật yên ổn với hoàng thượng.
Để ta còn được nghỉ ngơi một chút, khỏi ngày nào cũng phải lo lau sạch mớ rắc rối do ông cha ngốc nghếch của con gây ra nữa."
Ta vùi đầu thật sâu vào n.g.ự.c bà, vòng tay ôm chặt lấy, khẽ khàng gật đầu.
Giang Chẩn đã đồng ý cho mẫu thân và hai tỷ ở lại cung vài hôm, nhưng mẫu thân ta lại không chịu.
Bà cũng không cho hai tỷ ở lại, nói vợ chồng son mới cưới, sao có thể để nhạc mẫu và tỷ tỷ chen chân vào giữa chứ.
Thế là dùng xong bữa tối, ba người liền rời cung.
Giang Chẩn buổi tối còn phải xử lý chính sự, ta liền bảo mấy cung nữ theo cùng ra ngoài đi dạo cho tiêu thực.
Bốn nha hoàn thân cận của ta vẫn còn ở chùa Hộ Quốc đợi, thật mong Giang Chẩn sớm cho người đến đón các nàng vào cung.
Cứ đi thế, đi thế, không biết từ lúc nào ta lại đến dưới chân ngọn giả sơn năm ấy.
Cảnh còn mà người đã đổi, ngọn giả sơn trong ký ức năm nào giờ đây không còn cao như ta từng nghĩ — dường như chẳng cần thang cũng có thể trèo lên được.
Hay là… thử xem?
Trong cung bây giờ chưa có hoàng hậu, hẳn là ta… cũng có tiếng nói chứ nhỉ?
Nghĩ đến đó, ta liền xắn tay áo, hai ba bước đã leo lên được đỉnh giả sơn.
Đám cung nữ đi theo chỉ biết tròn mắt nhìn, quên cả phép tắc, ngẩn người ra chẳng dám thốt nên lời.
Ta ngồi xuống trên đỉnh núi giả, ngẩng đầu nhìn trời.
Trăng đêm nay không tròn, cũng chẳng sáng — cao vời vợi, xa thăm thẳm, như cách nhân gian đến cả vạn dặm.
“Sen hồng sao sánh mặt giai nhân,
Gió động thuỷ đình, ngọc ngà lan hương.
Ai hay thu lệ rơi màn,
Trăng treo lạnh lẽo, chờ chàng cô đơn.”