Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:00:02
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22.
Nếu như ta cố hết sức vùng vẫy…
Nếu như ta cố hết sức giãy giụa…
Cuối cùng, chẳng có “nếu như” nào cả.
Giang Chẩn đưa tay bế bổng ta ra khỏi hồ tắm, đầu ngón tay lướt qua đùi ta, khiến ta xấu hổ đến mức hối hận vì ban nãy không c.h.ế.t ngạt luôn trong nước cho rồi.
Nhất là lúc đó — đám cung nữ không biết từ đâu túa ra!
Các nàng đưa cho Giang Chẩn một chiếc áo dài bằng lụa trắng mỏng, hắn vừa một tay ôm ta, tay kia liền tiện tay ném áo choàng phủ lên người ta.
Tấm lụa trắng mềm mại mỏng manh, vừa chạm nước đã dán chặt vào da thịt, ngược lại càng lộ rõ từng đường nét cơ thể ta, mờ mờ ảo ảo.
Ta xấu hổ đến mức vội đưa tay che mặt, còn hắn thì lại cười — vẫn là nụ cười không đứng đắn quen thuộc ấy, cứ thế ôm ta sải bước đi thẳng một mạch.
Mãi đến khi hắn dừng lại, ta mới phát hiện — ta đã bị đưa vào tẩm điện của hắn.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng chợt hiểu ra vì sao trước đây mình chưa từng thấy qua nơi tắm rửa kia, thì ra đó chính là hồ tắm riêng biệt chỉ dành cho thiên tử!
Ta chưa từng gặp qua, cũng là chuyện thường tình thôi!
Trong tẩm điện đã sớm không còn một ai, Giang Chẩn cuối cùng cũng bước chậm lại, ôm lấy ta thong thả đi về phía long sàng.
Thế nhưng, hắn vẫn cố ý không chịu buông tay.
Hắn cúi đầu, từ từ áp mặt lại gần ta.
Ta căng thẳng đến mức nhắm chặt mắt lại, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, chỉ sợ hắn đột ngột làm gì đó quá giới hạn.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hắn bật cười khẽ, mang theo ý trêu ghẹo, rồi vừa cười vừa nói:
“Giỏi thật đấy, bây giờ ngửi không còn chút mùi cá nào nữa rồi.”
Ta vừa thẹn vừa giận, lập tức mở bừng mắt, gương mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, tức tối gắt lên:
“Giang Chẩn, ta không phải cá!
Chàng câm—”
Chữ “miệng” trong câu “câm miệng” còn chưa kịp thốt ra, đã bị môi của Giang Chẩn chặn lại.
Đôi môi hắn bất ngờ phủ xuống, không cho ta chút cơ hội kháng cự.
Chỉ một khắc sau, ta đã bị đẩy ngã lên giường, còn hắn thì đè lên người ta, đầu lưỡi dây dưa không dứt.
Toàn thân ta mềm nhũn, tứ chi tê dại, như thể hóa thành đóa sen trong lòng bàn tay hắn — càng e ngại nở rộ, lại càng khiến hắn mê đắm chẳng thể dừng.
Áo ngủ của hắn, xiêm y mỏng của ta, không biết đã trôi dạt phương nào.
Mái tóc ướt sũng của Giang Chẩn lướt dọc theo eo ta, như nhành dây leo xanh mướt quấn quanh lan can.
Đôi môi mềm mại, ấm áp và ẩm ướt của hắn mơn trớn từng tấc da thịt, như thể không muốn bỏ sót một chỗ nào.
Cả người ta rã rời, chẳng còn sức lực, chỉ có thể để mặc hắn sắp đặt.
Lần đầu nếm trải tơ tình, đã thấy hồn xiêu phách lạc.
Giang Chẩn đêm nay, dường như đã tìm lại bản tính ngang ngược và bướng bỉnh thuở thiếu thời.
Ta càng van xin, càng rưng rưng nước mắt, hắn lại càng buông thả bản thân, làm theo ý mình, chẳng chút kiêng dè.
Mưa thu se sắt, gió chiều hiu hắt, vậy mà trong trướng màn hoa sen, chỉ còn lại mộng mị cao đường, mây mưa nơi đài vắng.
Khi ta mở mắt ra, Giang Chẩn đã ngủ say bên cạnh.
Trước giường, hai ngọn nến đỏ cháy sáng, ánh nến chiếu vào lớp màn mỏng, tạo thành những bóng hình lay động mơ hồ.
Ta khẽ nhúc nhích thân mình, chỉ cảm thấy cả người ê ẩm đau nhức.
Cái tên Giang Chẩn c.h.ế.t tiệt kia, đêm nay ta mắng một tiếng cũng chẳng oan cho hắn chút nào.
Ta trở mình, định ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn, nhưng khổ nỗi Giang Chẩn từ trước đến nay vẫn ngủ rất nông, chỉ một tiếng động khẽ cựa mình cũng đủ khiến hắn tỉnh giấc.
Giang Chẩn dụi mắt, vẻ mặt mệt mỏi, chẳng buồn nhúc nhích, chỉ mơ hồ hỏi ta:
"Đã tỉnh rồi à?
Long sàng này thoải mái quá, nên mất ngủ sao?"
Ta biết hắn đang trêu ta ba năm nằm trên giường đất lạnh, bèn lườm hắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-26.html.]
Giang Chẩn cố gắng dẹp cơn buồn ngủ, khẽ cong môi cười, nói với ta:
"Lại đây, gối lên tay trẫm."
Nghe hắn nói thế, ta liền rúc vào lòng hắn, đầu tựa lên hõm vai hắn, cả người nửa như nép mình trong vòng tay hắn.
Giang Chẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay ta, chẳng mấy chốc đã lại chìm vào giấc ngủ.
Không hiểu vì sao, ta bỗng không còn buồn ngủ nữa, chỉ mở mắt, lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt lần theo từng nét thêu tinh xảo của những áng mây lành và chim hạc phiêu diêu.
Bất chợt, từng ký ức xưa như thủy triều trào dâng, ào ạt ùa về trong tâm trí.
Thuở nhỏ, Giang Chẩn mặc bộ cẩm bào, theo ta trèo cây, bắt ve.
Có lần diều của ta rơi xuống hồ, ta òa khóc, nước mắt giàn giụa như em bé, hắn không đành lòng nhìn ta khóc, bèn cởi giày, xắn quần, lội xuống nước nhặt lại cho ta.
Khi vừa đính hôn, ta ở nhà chuẩn bị xuất giá, tay cầm khung thêu, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ thêu chiếc khăn hỉ của chính mình.
Hắn đến phủ Quốc công đưa lễ mừng, tiện thể cười cợt ta, còn trêu rằng khăn hỉ của ta thêu đôi vịt.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ngày thành thân, hắn đến dự lễ.
Qua lớp khăn hỉ che mặt, ta không nhìn thấy hắn, nhưng trong giây phút vái lạy, lại nghe thấy một tiếng cười khe khẽ mà quen thuộc vô cùng.
Chúng ta rõ ràng đã từng bên nhau biết bao ngày đêm, có biết bao cơ hội, thế mà vì sao, thuở thanh xuân tươi đẹp ấy lại chưa từng nảy sinh một chút rung động nào?
Giá như khi ấy không lướt qua nhau, thì tốt biết mấy.
Sau những thăng trầm, những đau đớn từng trải, có những điều, rốt cuộc cũng chẳng thể như xưa.
Chúng ta gặp lại nhau vào lúc cùng chạm đáy cuộc đời, như hai kẻ lạc lối giữa biển đêm mịt mùng, bỗng dưng giữa cô tịch vô biên ấy, nắm được một đốm sáng của đom đóm.
Rõ ràng biết đó chỉ là ánh sáng mỏng manh, ấy vậy mà vẫn ngỡ như đang ôm trọn cả ánh dương thế gian.
Ta nghĩ, tuy chưa từng nghi ngờ chân tâm của đối phương, nhưng có lẽ, cái chân tâm ấy đã không còn trong trẻo thuần khiết như thuở thiếu thời nữa rồi.
Dã thú lạc bước giữa rừng sâu, khi chạm mặt nhau, cũng sẽ nhẹ nhàng l.i.ế.m lên vết thương của đối phương.
Kẻ suýt chìm giữa biển nước, nếu ôm được một mảnh gỗ nổi, cũng sẽ cảm kích đến rơi lệ.
Sự biết ơn của ta với hắn, nỗi xót thương của hắn dành cho ta, tuy không ai nói thành lời, nhưng cả hai đều thấu tỏ trong lòng.
Hắn đã là người tốt nhất mà kiếp này ta có thể gặp.
Có đêm nay, có kiếp này, ta chẳng dám cầu gì hơn.
Thế nhưng, ta rốt cuộc vẫn là một kẻ tham lam.
Nếu như thứ hắn dành cho ta là tình yêu thuần khiết không pha lẫn một chút áy náy hay thương hại, liệu có phải sẽ trọn vẹn hơn chăng?
Có lẽ ta sinh lòng như thế, là vì thật lòng hy vọng người Giang Chẩn yêu là ta.
Ta trọn vẹn, nguyên sơ, chứ không phải Văn Thanh Giản đã bị Vương phủ hành hạ đến nửa sống nửa chết.
Trước khi xuất giá, cô cô đã tặng ta một câu:
"Gả cho ăn mày thì theo ăn mày, gả cho lão già thì theo lão già."
Ấy là thể diện ngầm mà giới quý tộc Trường An ai nấy đều ngầm thừa nhận.
Thế nhưng hôm ấy, hắn từ trong rương y phục của ta nhảy ra, bộ dáng như mất hồn mất vía, chật vật đến thế, lại chỉ một lòng muốn cứu ta ra khỏi phủ Hiền Vương, thậm chí không tiếc hạ thánh chỉ để ta được ly hôn.
Ta chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng mong cầu — ngoài người thân ra, lại còn có ai trên đời này thật lòng quan tâm đến ta, vì ta mà lo nghĩ.
Tình cảm ta dành cho hắn, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, như dòng suối lâu nay bị vùi lấp dưới lớp đá núi, tưởng như không còn tồn tại.
Vậy mà đến một ngày, giữa tháng năm dài đằng đẵng, nó đột nhiên bùng lên mãnh liệt, tuôn trào không dứt, chẳng gì cản nổi.
Điều ta khẩn cầu duy nhất chỉ là Giang Chẩn cũng thật lòng thích ta, không phải là thứ thương xót mà người ta dành cho một con thú nhỏ bị bắt nạt.
Không biết trên đời này, có phải nữ tử nào sau một đêm xuân cũng đều giống như ta, cứ mãi nghĩ ngợi lan man như thế này không.
Phía đông dần ửng sáng, ta cuối cùng cũng mơ màng thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.