Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-05-22 13:59:23
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

21.

Ba tháng trước, lúc bị người ta xô xuống hồ sen, ta chưa từng nghĩ mình còn có thể sống mà lên bờ. 

Lại càng không ngờ, lưỡi đao trong tay ta thật sự có thể hạ xuống, đ.â.m thẳng vào tim gan phủ Hiền vương, quyết không để Tô Uyển Mị có đường trở mình.

 

Thế mà, ta đã làm được.

 

Đến hôm nay, khi ta đứng trong hoàng cung, đối diện Giang Chẩn, phụ thân, và hai vị tỷ phu, lắng nghe họ kể lại từng chi tiết về đêm phủ Hiền vương bị vây bắt, lòng ta bỗng ngẩn ngơ, không phân rõ được, rốt cuộc là ta vừa tỉnh khỏi một cơn mê dài, hay vẫn đang chìm trong mộng.

 

Phủ Hiền vương từng là nơi khiến bao thiếu nữ Trường An thổn thức, là mộng tưởng của bao thiếu niên quyền quý. 

Nhưng kể từ đêm nay, nơi ấy sẽ trở thành ô nhục, là điều người ta nhắc đến cũng phải ghét bỏ, dần dà bị thế gian quên lãng.

 

Tô Uyển Mị đời này, đã không còn cơ hội cùng đế vương sánh vai, khắc tên vào sử sách. 

Nhưng có lẽ, nàng ta vẫn còn một cơ hội:  thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời.

 

Đêm đã khuya, bên ngoài điện vọng lại tiếng côn trùng rả rích, Giang Chẩn mấy lần bóng gió nhắc nhở phụ thân ta nên cáo lui, vậy mà người vẫn cười hề hề ngồi yên tại chỗ, hết chuyện đông lại chuyện tây, bộ dáng vững vàng như Thái Sơn. 

Tính của phụ thân - lúc thì khiến người ta buồn cười, lúc lại khiến người ta không phân biệt nổi, là giả vờ ngốc nghếch hay thật lòng chẳng hiểu chuyện đời.

 

Cuối cùng, sắc mặt Giang Chẩn cũng có chút không nhịn được nữa, bắt đầu điên cuồng ra hiệu bằng mắt với hai vị tỷ phu của ta. 

 

Đại tỷ phu khẽ thở dài, bước lên đỡ lấy cánh tay phải của phụ thân, nói nhạc phụ nên về rồi. 

Phụ thân còn định chống chế bằng một nụ cười, thì nhị tỷ phu cũng thở dài, tiến tới đỡ lấy nốt tay trái. 

Hai người như hai cột trụ vạm vỡ, mỗi bên một người dìu phụ thân, chắp tay thi lễ với Giang Chẩn, rồi dứt khoát xoay người rời khỏi điện.

 

Ta cứ nghĩ phụ thân sẽ vùng vằng kêu gào, nào ông ấy chỉ khẽ bĩu môi tỏ vẻ tủi thân, không nói một lời, cứ thế ngoái đầu lại nhìn ta và Giang Chẩn, từng bước một đi khuất dần sau cánh cổng. 

Ánh mắt ấy, tội nghiệp đến mức ngay cả thái giám bên cạnh cũng không nỡ nhìn thẳng. 

Ta bị ông nhìn đến đau lòng, suýt nữa đã bật dậy chạy theo ôm lấy ông, nằng nặc đòi về nhà cùng.

 

Nếu như… ta không bị Giang Chẩn ôm chặt đến mức chẳng thể nhúc nhích nổi, thì có khi ta đã thật sự làm vậy rồi.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cha ta và hai tỷ phu vừa rời đi, trong điện chỉ còn lại ta và Giang Chẩn. 

Hắn vươn vai một cái, ngáp dài rồi cúi đầu ngửi ngửi tóc ta, vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng:

 

“Văn Thanh Giản, nàng vẫn nên đi tắm thêm lần nữa đi, mùi vẫn thật giống cá đấy.”

 

Ta chỉ chờ mỗi câu này của hắn! 

Đến lúc thật sự nghe được, tim ta lại đập thình thịch như trống làng, hai má nóng bừng, ngập ngừng hỏi nhỏ:

 

“Vậy… sau khi tắm xong thì… làm gì?”

 

Giang Chẩn cười như hồ ly vừa được ăn no, giơ tay xoa đầu ta, ghé sát tai ta, thì thầm:

 

“Tắm xong thì đương nhiên là đi ngủ rồi.”

 

Ngủ! Ngủ! Ngủ cùng Giang Chẩn!!

Ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt cuồn cuộn từ vành tai lan thẳng lên đỉnh đầu, cả người như muốn bốc khói, hóa thành một áng mây đỏ lơ lửng trong phòng.

 

“Ngoan nào, nàng tự ngủ đi, trẫm còn phải duyệt tấu chương.”

 

Gì cơ? Hắn nói gì? Tấu chương á? 

Đêm nay — vào cái đêm thế này — mà còn tấu với chẳng chương? 

Giang Chẩn, đầu óc hắn có vấn đề hả? 

Hay là hắn thật sự mọc đuôi rồi, không dám để ta thấy?!

 

Thấy ta đơ người tại chỗ, Giang Chẩn dường như vô cùng hài lòng. 

Hắn vừa khẽ nâng tay, từ trong góc điện không biết chui ra từ lúc nào, một đám cung nữ lập tức ùa tới, tay chân lanh lẹ kéo ta ra khỏi vòng tay hắn, nửa dỗ dành nửa lừa gạt, áp tải ta đi tắm rửa.

 

Bảo là trong lòng ta không hụt hẫng là giả. 

Nhưng nếu thừa nhận hụt hẫng quá mức… thì có phải là mất đoan trang không?

 

Trước mắt ta bỗng hiện lên khuôn mặt đáng ghét kia của Giang Chẩn, đang cười xấu xa mà trêu ngươi hỏi: “Nàng biết đoan trang là gì không?”

 

Phi! Dĩ nhiên là biết!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-25.html.]

Ta không chỉ biết “đoan trang”, mà cả cái thứ trái nghĩa với đoan trang ta cũng biết luôn! 

Dù đã gả đi ba bốn năm mà chưa từng được “ăn thịt heo”, nhưng không cưỡng lại nổi việc mỗi ngày hai con heo nhà bên cứ gào rú chạy loạn khắp chuồng.

 

Nghe mãi, quen tai, lâu ngày… ta, ta… ta cũng bị nhiễm chút ít rồi…

 

Đám cung nữ đưa ta đến một nhà tắm nào đó, vừa bước vào, ta lập tức sửng sốt. 

Ta vốn tưởng mình ra vào hoàng cung từ nhỏ, chỗ nào cũng đã quen thuộc cả rồi,  vậy mà nơi tắm rửa này, ta chưa từng thấy bao giờ. 

Cứ như thể… từ trên trời rơi xuống.

 

Thấy ta bắt đầu tò mò ngó nghiêng, đám cung nữ liền che miệng cười rúc rích. 

Ta cũng chẳng hiểu họ cười gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi bỏ y phục, xõa tóc, thong thả ngâm mình vào làn nước ấm.

 

Tắm trong cung quả thật không giống ở nơi khác. 

Bồn tắm lát toàn bạch ngọc, rộng chẳng kém gì căn Phật đường bé nhỏ của ta.

Nằm trong cũng có thể duỗi thẳng tay chân. 

Mặt nước đầy ắp cánh hoa hồng, đỏ nhạt đỏ thắm lẫn lộn, phủ kín cả làn nước, hương hoa thoang thoảng, ngập tràn khoang mũi. 

Ta nằm im bên mép hồ, lặng lẽ hưởng thụ, phía sau là hàng cung nữ quỳ sát theo bờ, nhẹ nhàng gội sạch mái tóc ta, xua đi mùi tanh nồng còn sót lại.

 

Nào là tắm bằng đậu thơm, nào là lá mộc lan, rồi cả dầu trà — từng thứ được lần lượt xoa lên tóc ta. 

Không bao lâu sau, cái mùi lạ bám trên tóc rốt cuộc cũng biến mất, chỉ còn sót lại một hương thơm nhẹ dịu, khiến cả người thư thái lạ thường. 

Cuối cùng, các cung nữ lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau khô từng lọn tóc cho ta, chỉ để lại một cây trâm ngọc dài tùy ý vấn nhẹ sau đầu.

 

Sau đó, họ đồng loạt lui ra, chờ sẵn ở gian ngoài, chỉ chừa lại một mình ta giữa bồn tắm.

 

Thấy xung quanh vắng vẻ, ta mạnh dạn vùng vẫy một chút trong nước, bơi vài vòng trong hồ. 

Cảm thấy mình giờ đã là tay bơi cừ khôi, ta hí hửng, càng lúc càng vui, định bụng sẽ bơi thêm một lát nữa… thì bỗng một tiếng cười nhè nhẹ vang lên ngay trong phòng.

 

Ta hoảng hồn, vội vàng dùng tay che trước ngực, mắt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Hắn mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng nhạt, chân trần bước đến, vừa đi vừa cúi đầu cười khẽ. 

Phát quan (mũ cài tóc) đã tháo, mái tóc dài đen như mực đổ xuống theo xương gò má, mềm mại như tơ lụa. 

Dáng vẻ vốn ôn nhuận thanh tú ấy, không biết vì sao, chỉ nhờ vài sợi tóc xõa lại hóa thành yêu mị quyến rũ, như thể ham muốn sâu trong lòng bị màn đêm khơi dậy, lặng lẽ vây bủa.

 

Hắn đến ngồi bên bồn tắm, thả hai chân vào nước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ánh mắt không kiêng dè mà dán chặt vào ta, đường hoàng trêu chọc đến mức không biết xấu hổ là gì.

 

“Giang Chẩn, chàng ra ngoài ngay!”

 

Nghe ta quát, hắn chỉ nhếch môi, lộ ra một nụ cười không chút đứng đắn.

 

“Đây là hoàng cung của trẫm, nàng lại bảo trẫm đi ra?”

 

“Chàng không phải đi phê tấu chương rồi à? Tấu chương đâu?”

 

“Trẫm phê xong rồi.”

 

Hắn căn bản là chẳng có tấu chương gì cần phê cả, rõ ràng nãy giờ chỉ đang trêu chọc ta! 

Ta chợt nhớ ra rồi, từ nhỏ hắn đã thích chọc ta như thế!

 

Không muốn để hắn đắc ý, ta lặng lẽ ngậm một ngụm nước, bơi đến trước mặt Giang Chẩn rồi phun thẳng vào người hắn! 

Thế mà hắn lại chẳng giận chút nào, chỉ thong thả lau mặt, rồi tiện tay chùi nước lên áo ngủ, vẫn cười tủm tỉm nhìn ta nói:

 

“Văn Thanh Giản, muốn trẫm xuống nước đến vậy sao?”

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, Giang Chẩn đã nhảy ùm xuống bồn tắm, nước b.ắ.n tung tóe khiến ta phải nheo mắt lại. 

Đến khi định thần lại, mới phát hiện hắn đã giang tay ôm chặt lấy ta.

 

Ta lập tức nín thở định lặn trốn, nhưng hắn nhanh hơn một bước, siết chặt vòng tay, khiến thân thể ướt mèm của ta dán chặt vào hắn, không còn đường thoát.

 

“Giang Chẩn, rốt cuộc chàng thích ôm ta đến mức nào vậy?”

 

Hắn cười cười, nhỏ giọng bên tai:

“Còn phải xem, nàng thích chạy trốn đến mức nào.”

 

Loading...