Giang Chẩn khẽ lắc đầu, dường như đuổi sạch hình bóng Tô Uyển Mị khỏi đầu .
Hắn gượng dậy, ánh mắt một nữa quét quanh căn phòng nhỏ đơn sơ của , nhíu mày :
“Ngươi thể tiếp tục ở phủ Hiền vương nữa.
Trẫm về cung sẽ lập tức hạ chỉ cho ngươi và Giang Liêm hòa ly.”
“Không ! Không thể hạ chỉ!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Giang Chẩn cản, cau mày càng chặt hơn.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, tỉ mỉ xem từng vết thương chi chít, lửa giận lập tức bốc lên trong đôi mắt .
“Văn Thanh Giản, đừng mơ tưởng gì đến Giang Liêm nữa.
Nếu ngươi còn ở đó… khi mạng cũng giữ nổi !”
Ta chỉ khổ, khẽ rút tay khỏi tay , nhẹ giọng :
“Giang Chẩn, đừng xem thường như thế.
Ngay từ đêm tân hôn, còn ôm hy vọng gì ở Giang Liêm nữa .
một điều đúng:
Hôn sự giữa và là do tiên hoàng chỉ định, là vinh quang tối cao của phủ Sở Quốc công.
Nếu rời khỏi phủ Hiền vương, thì chỉ thể là quấn lụa trắng, ngang trong quan tài mà .
Giang Liêm chắc chắn sẽ đồng ý hòa ly hưu thê, vì đó là đại bất kính với tiên hoàng.
Còn nữa…
Ta nghĩ kỹ .
Hai tỷ tỷ của đến nay vẫn lấy chồng, Phủ Quốc công vốn chỉ cái danh hão.
Nếu giờ —một vị hiền vương phi do tiên hoàng ban hôn đuổi khỏi vương phủ, e rằng… họ cũng sẽ liên lụy cả đời, khi còn thủ tiết đến già.”
Nghe xong, hít sâu một , trừng mắt Giang Chẩn, lạnh giọng :
“Còn nữa, vì chính ngươi, cũng tuyệt đối thể hạ chỉ!
Ngươi mới đăng cơ đầy một năm, thể vì một Văn Thanh Giản nhỏ bé mà dám chuyện bất kính với tiên hoàng, để khiến thiên hạ phỉ nhổ, chỉ trích?”
Ánh mắt của Giang Chẩn khẽ co .
Hắn cúi đầu, trầm mặc thật lâu, một lời.
Lúc Thu Thực bưng đến một chậu nước ấm, giúp rửa sạch các vết thương.
Giang Chẩn thấy , chỉ khẽ:
“Để trẫm cho.”
Vết thương do kim thêu để tuy sâu nhưng lằng nhằng chi chít.
Nước chạm là đau đến tận tim phổi, khiến hít mạnh một .
Giang Chẩn lặng lẽ giúp rửa sạch từng vệt máu, dùng khăn tay Thu Thực đưa cho mà lau khô tay .
Rồi rút từ n.g.ự.c một lọ thuốc, đổ bôi, :
“Loại kim sang dược hiệu nghiệm lắm, chỉ là lúc bôi sẽ rát…
Ngươi cố chịu thêm chút nữa.”
Ừ thì, vết thương do kim thêu gây , cũng tạm coi là vết thương xứng đáng để bôi kim sang dược .
Giang Chẩn giúp bôi thuốc xong, trầm mặc cúi đầu, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát , như thông suốt, ngẩng đầu, nghiêm túc :
“Thanh Giản…
Ngươi thế cũng cách lâu dài.
Nếu bọn họ thật sự tay tàn độc, ngươi sẽ giữ mạng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-16.html.]
Nếu ngươi cảm thấy thể quang minh chính đại rời khỏi phủ Hiền vương, thì dùng hạ sách :
Giả c.h.ế.t rời phủ- Ve sầu thoát xác,
Còn hơn là ngày nào cũng sống trong sự hành hạ.”
Giả c.h.ế.t — đúng là một kế .
vẫn còn một nỗi lo.
Nếu đó giả xác chết, lỡ như Tô Uyển Mị đang cao hứng, thừa dịp mà đ.â.m một d.a.o ngay tim, thì chẳng là c.h.ế.t giả thành c.h.ế.t thật ?
Chưa kể—
Ta dù là chim cút thì cũng là chim cút m.á.u thịt, hai kẻ chó má đó giày vò nhục nhã bao nhiêu năm, mà nuốt giận bỏ qua?
Không! Ta nuốt nổi!
Thực tình mà , hận thể đích róc xương lột da đôi gian phu dâm phụ , băm thành ba loại thịt bằm:
Một đống thịt nạc tinh tế.
Một đống mỡ trắng ngầy ngậy.
Và một đống xương sụn, từng khúc từng khúc.
Ta sang Giang Chẩn, nghiêng đầu hỏi:
“Giang Chẩn, giờ ngươi hết , cũng thấy rõ Giang Liêm mưu nghịch đoạt ngôi.
dù cũng là ca ca ruột của ngươi, ngươi định thế nào?”
Giang Chẩn nhướng mày, đáp do dự:
“Hoàng thất vô tình, quan trọng bằng thiên hạ.
Huống hồ loại ca ca sớm dọn sạch, để Tết mang cúng chắc?!”
Ta mà trong lòng sung sướng như mở cờ, vội hỏi tiếp:
“Giang Liêm thì dễ đối phó, nhưng mấy năm nay nhờ Tô Uyển Mị và Tể tướng Tô gia giật dây, chắc chắn cũng kéo một đám lão thần phản trắc về phe .
Ngươi tính xử lý lũ sói mắt trắng đó thế nào?”
Giang Chẩn hỏi, trả lời dứt khoát:
“Tất nhiên là quét sạch đám phần tử cặn bã đó.”
Nghe thế, gật đầu hài lòng, cuối cùng cũng lộ khuôn mặt gian xảo của , híp mắt nhỏ với :
“Giang Chẩn, để giúp ngươi nhé.
Ta sẽ tiếp tục ở phủ Hiền vương, tiếp tục đóng vai kẻ yếu thế.
Ngươi thì ở ngoài âm thầm bủa lưới, chờ đến lúc thích hợp, chụp một mẻ, bắt sạch lũ sâu mọt đó!”
Giang Chẩn xong, đỡ trán khổ, hỏi ngược :
“Văn Thanh Giản, ngươi đánh đến nghiện luôn ?
Bị hành hạ như thế, còn chủ động xin nội gián nữa chứ?!”
Ta tức quá, giơ tay cấu ngay một phát eo — chỗ cực kỳ nhột!
“Ta điên chắc?
Ta ở phủ Hiền vương ăn mắng, chịu đòn, nhịn đói, để thánh mẫu.
Tất cả là chờ đến ngày hôm nay.
Ngươi giúp lấy từng món nợ một!
Cứ mỗi vết thương nhận, ngươi giúp trả gấp đôi, gấp ba, gấp trăm lên đôi cẩu nam nữ !”
Nói xong, cũng thấp thỏm, lỡ vẫn còn thương Tô Uyển Mị thì ?
Ai dè— lập tức gật đầu cái rụp, dứt khoát như thời nhỏ rủ nghịch bùn.
Quả nhiên, những thứ, lớn lên vẫn hề đổi.