Ngọt sủng dây dưa (Trêu chọc! Anh khó kìm lòng động tâm) - Chương 69:---

Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:55:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một đốm lửa nhỏ thể đốt cháy cả cánh đồng

 

Sau khi tiễn Kiều Dư Ngưng ngoài, Chu Thời Tự ăn sáng đơn giản cũng lên xe đến công ty.

 

Chỉ đến sớm hơn hai phút, Hà Hiên mới chỗ việc thì thấy cửa thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc mở , một đàn ông mặc bộ vest màu tối dáng chậm rãi bước , kinh ngạc dậy.

 

Trong lòng thầm nghĩ: Tổng giám đốc Chu hôm nay đến sớm thế nhỉ?

 

Nghĩ , liền hỏi: “Tổng giám đốc Chu, hôm nay ngài đến sớm hơn khi ạ.”

 

Trước đây, tổng giám đốc Chu thường đến công ty lúc tám giờ rưỡi, nhưng gần đây, hầu hết là chín giờ rưỡi mới xuất hiện.

 

Sự đổi thời gian đột ngột khiến ban đầu còn tưởng rằng tổng giám đốc Chu cũng giống như những công ăn lương như họ, cũng mắc chứng khó dậy.

 

khi tài xế kể sự thật, mới nhận suy đoán sai lầm.

 

Tổng giám đốc Chu đến công ty muộn hơn một tiếng rưỡi là vì đợi cô Kiều cùng ngoài, để đưa cô đến bảo tàng mỹ thuật .

 

câu trả lời còn khiến sốc hơn cả suy đoán ban đầu của .

 

Anh , với tư cách là trợ lý, là rõ nhất mức độ bận rộn của tổng giám đốc Chu hàng ngày, thể là bận trăm công nghìn việc.

 

Trong tình trạng áp lực cao như , tổng giám đốc Chu vẫn thể dành thời gian quý báu để chờ đợi cô Kiều, điều thật khó tin.

 

còn phát hiện, tổng giám đốc Chu tăng ca bây giờ cũng ít hơn .

 

Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là về nhà để ở bên cô Kiều.

 

Cả chuỗi sự việc khiến thực sự khó mà nghi ngờ tổng giám đốc Chu và cô Kiều là tình nhân.

 

qua những quan sát tỉ mỉ gần đây của , tổng giám đốc Chu hình như là bạn trai của cô Kiều.

 

Anh nhận thấy, khi hai họ cùng rời công ty, chẳng thèm khoác tay nắm tay một nào.

 

Mối quan hệ giữa họ, ngoài như thực sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.

 

Suy nghĩ của Hà Hiên bỗng nhiên cắt ngang bởi một câu hỏi ngược “ ” nhẹ nhàng lướt qua tai.

 

“Không .” Hà Hiên vội vàng xua tay.

 

Anh nào dám nửa chữ “ mặt sếp chứ.

 

Chu Thời Tự mang đôi giày da bóng đế mỏng thủ công Italia, về phía cửa văn phòng: “Hôm nay những lịch trình gì?”

 

Hà Hiên , lập tức trạng thái việc, nhanh chóng cầm tập tài liệu bàn, theo sát phía , bắt đầu báo cáo từng lịch trình trong ngày cho .

 

“Tổng giám đốc Chu, chín giờ sáng nay, ngài một cuộc họp video với khách hàng nước ngoài; mười giờ rưỡi, cuộc họp định kỳ quản lý cấp cao của công ty…”

 

Giọng Hà Hiên rõ ràng, tốc độ .

 

Khi tất cả các lịch trình báo cáo chi tiết xong, Hà Hiên dừng một chút, cuối cùng :

 

“Tối nay tổng giám đốc Lý của tập đoàn Đằng Vũ mời ngài tham dự một buổi tiệc tối riêng để bàn bạc dự án hợp tác.”

 

“Địa điểm tại Câu lạc bộ Tê Chỉ.”

 

Chu Thời Tự gật đầu, tỏ ý , bảo ngoài việc.

 

「Cốc Phong Sơn」

 

Kiều Dư Ngưng sự hướng dẫn của Phương Thấm Nhiễm, tham quan một vòng ngôi trường mà cô tài trợ. Tuy ngôi trường ở vùng núi hẻo lánh, nhưng các thiết dạy học đều đầy đủ, môi trường cũng sạch sẽ và dễ chịu.

 

Đi đến cửa sổ một phòng học, Kiều Dư Ngưng dừng bước, những học sinh đang chăm chú học bài trong lớp.

 

Trên cổ các em đeo khăn quàng đỏ tươi, một em quần áo bạc màu, thậm chí còn dấu vết vá víu.

 

Khuôn mặt bánh mật, làn da thô ráp, trải qua thời gian dài dãi dầu mưa nắng, vóc dáng cũng nhỏ bé và gầy gò.

 

“Sao ?” Phương Thấm Nhiễm khoác tay cô: “Có em thấy những học sinh mà cảm thấy xúc động ?”

 

Lần đầu tiên cô đến đây, cô cũng biểu cảm giống như Kiều Dư Ngưng.

 

Kiều Dư Ngưng khẽ thở dài, tiếp tục về phía : “Thấy các em sống thật vất vả.”

 

Sau khi trở về, cô sẽ thúc đẩy quỹ của doanh nghiệp , cung cấp thêm viện trợ cho trẻ em vùng núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-69.html.]

 

Có thể cô thể chạm tới ngóc ngách, nhưng cô tin rằng, một đốm lửa nhỏ thể đốt cháy cả cánh đồng.

 

Cô sở hữu vô tận tài sản, đây là một sự may mắn, và cũng là một trách nhiệm, cô cố gắng hết sức để trao thêm tình yêu và sự quan tâm cho thế giới .

 

Buổi trưa, tất cả học sinh tan học, xếp thành hàng dài chờ đợi bữa trưa.

 

Phương Thấm Nhiễm cũng tranh thủ thời gian nghỉ trưa , cầm máy ảnh, ghi những khoảnh khắc sống động của các em.

 

Trong lúc đó, vài học sinh rụt rè đến mặt họ, chủ động chào hỏi.

 

“Chị ơi, các chị mang nhiều đồ đến cho chúng em ?”

 

Những vật tư họ mang đến các giáo viên trong lớp phát đến tận tay từng học sinh.

 

.” Kiều Dư Ngưng xổm xuống, mỉm dịu dàng ba đứa trẻ mặt, trò chuyện với các em: “Các em thích ?”

Mèo con Kute

 

Một bé trong đó chút do dự trả lời: “Rất thích ạ.”

 

“Quần áo lắm, em lén mở sờ thử thấy thoải mái.”

 

“Vậy ngày mai em mặc quần áo mới đến trường nhé, ?” Kiều Dư Ngưng đưa tay xoa đầu bé.

 

Tuy ngón tay các em còn dính bùn đất, nhưng trong mắt ánh sáng.

 

“Dạ ạ.” Cậu bé gật đầu mạnh mẽ.

 

“Chị ơi, em thích thú nhồi bông chị tặng ạ.” Một cô bé khác cũng lấy hết dũng khí, nhỏ giọng với Kiều Dư Ngưng: “Đẹp lắm ạ.”

 

Cô bé bao giờ một con thú nhồi bông.

 

Kiều Dư Ngưng , đại khái cũng đoán , con thú nhồi bông cô tặng cho các em, lẽ là con đầu tiên trong đời các em.

 

“Thú nhồi bông , mà em cũng lắm.”

 

Kiều Dư Ngưng phía cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của em, ngón tay khéo léo luồn qua các sợi tóc, bện thành những b.í.m tóc nhỏ gọn gàng cho cô bé.

 

Và cô bé mặt, vì lời khen của cô , mặt lộ nụ thẹn thùng.

 

“Chị ơi, em thích chị lắm.”

 

Chưa từng ai khen cô bé , cũng từng ai tết tóc như cho cô bé.

 

“Cả chị Thấm Nhiễm nữa ạ.”

 

Phương Thấm Nhiễm từng đến đây một , vì các học sinh ở đây đều nhớ tên cô.

 

“Chúng chị cũng thích các em.” Phương Thấm Nhiễm tiến lên ôm các em, cùng các em chụp một tấm ảnh.

 

“Các em ăn bánh kẹo chị Kiều tặng , ngon ?” Phương Thấm Nhiễm trò chuyện với các em.

 

Cả ba đồng thanh lắc đầu trả lời: “Chưa ạ.”

 

“Hả?” Phương Thấm Nhiễm chút ngạc nhiên: “Sao ăn?”

 

Chắc đứa trẻ nào thích ăn vặt nhỉ.

 

xem qua những thứ trong gói quà bánh kẹo đó, đều là những loại cao cấp, khá cho sức khỏe.

 

Cậu bé nhỏ giọng : “Em mang về nhà ăn từ từ, và chia sẻ với ông bà của em ạ.”

 

Kiều Dư Ngưng và Phương Thấm Nhiễm , bỗng nhiên sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp và tinh tế.

 

Những món ăn vặt vô cùng bình thường, trong mắt các em trở nên vô cùng quý giá.

 

Phương Thấm Nhiễm: “Lần chị gửi bánh kẹo cho các em nhé.”

 

thể thường xuyên đến đây , nhưng việc sắp xếp định kỳ vận chuyển vật tư đến đây thì dễ dàng.

 

“Không cần chị.” Cậu bé lắc đầu: “Mua bánh kẹo tốn nhiều tiền lắm.”

 

Đứa trẻ đầy mười tuổi, nhưng hiểu chuyện đến mức khiến xót xa.

 

“Không , chị tiền mà.” Trong mắt Phương Thấm Nhiễm chứa đựng nụ dịu dàng.

 

 

Loading...