Ngọt sủng dây dưa (Trêu chọc! Anh khó kìm lòng động tâm) - Chương 43:---
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:54:16
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nũng nịu
Kiều Dư Ngưng nhắm mắt, từ khu vực giữa rút một tấm, thẻ bài mở , mấy bên cạnh từng chữ từng chữ giúp cô to——
“Làm nũng với bên tay trái, ngữ điệu điệu đà.”
Lời dứt, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bên trái của cô.
Không ai khác, chính là Chu Thời Tự đang bắt chéo chân, dáng vẻ lười biếng như một ông chủ lớn tựa ghế sofa.
Ánh sáng xanh nhạt trong phòng bao chiếu lên , mờ ảo như như , đường nét ngũ quan trong màn sương càng thêm sâu thẳm và sắc nét.
Khóe môi nhếch lên, ánh mắt như đang xem kịch, “Công chúa, nào, nũng cho xem nào.”
Cô tiểu thư chỉ cãi , bình thường lời mềm mỏng với thì cũng là chuyện cần nhờ .
Kiều Dư Ngưng vui bĩu môi, “ là hời cho quá.”
“Hình phạt của , tại kéo theo bên cạnh chứ.”
“Cược là chịu.” Chu Thời Tự dùng lời của cô chặn , “Cô tiểu thư của chúng chơi nổi.”
Mèo con Kute
“Kiều , mau nũng với Chu công tử của chúng .” Hạng Tử Thừa xem náo nhiệt sợ chuyện lớn, hứng thú tăng lên bội phần.
Cảnh tượng lúc nào cũng thấy , xem quen cảnh hai họ cãi , cũng , khi thấy một bên đột nhiên thể hiện thái độ nũng, bọn họ sẽ phản ứng thế nào.
Trạch Diệu: “Cái đối với em gái mà , chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay , từ nhỏ nó là chúa nũng .”
Kiều Dư Ngưng: “…”
là, quan điểm nhất quán của cô là, gì là giải quyết bằng cách nũng, và nhà cùng bạn bè bên cạnh cô cũng “ăn” chiêu .
Không đổi kết cục, thì chỉ thể chấp nhận, Kiều Dư Ngưng mấy bận tâm , “Không chỉ là nũng thôi , gì mà khó.”
Cô xoay , hình nghiêng về phía , gần Chu Thời Tự, một bàn tay trắng nõn thon dài duyên dáng đặt lên vai .
Đôi mắt long lanh thẳng , toát vẻ quyến rũ tự nhiên, hề tỏ vẻ cố ý.
Cứ như đó là tài năng bẩm sinh của cô .
Hàng mi cong vút lay động, như những cái móc câu đầy ma lực.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, toát lên vẻ quyến rũ bất tận, “Thời Tự ca ca~”
Kéo dài âm cuối, vẻ mị hoặc quyến rũ cùng, như sợi tơ thấm đẫm mật ngọt, dính dính quấn quýt vương vấn trong khí.
Lại như hương thảo đêm khuya, khiến tim đập nhanh, huyết mạch sôi trào.
Từng đợt nóng phả làn da Chu Thời Tự, mang theo mùi hương thoang thoảng, khiến hít thở dồn dập, run rẩy.
Đôi tay chống hờ ghế sofa bất giác siết chặt, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
“Gọi nữa xem nào.” Giọng khàn đặc đến đáng sợ.
Chu Thời Tự cảm thấy chút thiên hướng ngược đãi bản , rõ ràng trái tim đang đập nhanh kiểm soát, cảm xúc dâng trào khó kìm nén.
thể cưỡng sự mê đắm trong tiếng “Anh Thời Tự” ngọt lịm đó của cô.
Kiều Dư Ngưng rụt tay đang đặt vai , khẽ nhích sang một bên, “ thèm .”
“Đừng hòng chiếm tiện nghi của nữa.”
Trong ký ức của cô, hình như cô bao giờ gọi là "", càng đến việc gọi "Anh Thời Tự" ngọt ngào như .
Mỗi cô gọi , đều là gọi cả họ lẫn tên.
Bốn bên cạnh chứng kiến thì ngừng xuýt xoa ngưỡng mộ, đặc biệt là biểu ca Trạch Diệu, “Chu công tử, tối nay là thắng lớn nhất .”
“ còn từng em gái gọi là với cái giọng điệu đó .”
Trước đây cô còn gọi là Anh Diệu, nhưng từ khi "cuỗm" cô bạn của cô về bạn gái, cô gọi thẳng tên .
Đôi khi chọc cô tức giận, còn gọi cô là chị Kiều.
Hạng Tử Thừa đưa cho Chu Thời Tự một ly Lê Hoa Mộ Tây Ni, “Anh về nhà cứ lén lút mà vui , để Kiều của chúng gọi một tiếng ‘’ mà kèm theo ‘gai’, lẽ chỉ mỗi tối nay thôi.”
Chu Thời Tự nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn ly vang đỏ, cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
“Sao các đây là cuối cùng?” Anh nghiêng về phía , cầm chai vang đỏ bàn, rót đầy ly cho .
“Chẳng lẽ đây là sự thật định sẵn ?” Hạng Tử Thừa liếc một cái như thằng ngốc, “Anh và Kiều quan hệ thế nào, tự rõ ?”
Hoặc là đang dỗ cô hết giận, hoặc là đang đường dỗ cô hết giận.
hai buổi tụ tập gần đây, hai họ hòa thuận một cách lạ thường.
Chu Thời Tự cho là đúng, “ thấy quan hệ của chúng .”
Anh còn hỏi ngược Kiều Dư Ngưng, “ , Kiều công chúa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-43.html.]
Kiều Dư Ngưng ưỡn thẳng lưng, vẻ, “Bình thường thôi, quan hệ của chúng , còn tùy thuộc biểu hiện của .”
“ với cô hơn mấy bọn họ ?” Chu Thời Tự giật lấy quả cherry trong tay cô, ném miệng .
Bốn bên cạnh: “???”
“Không chứ, bệnh ?” Kỳ Thế Châu vớ lấy quả táo bàn, dùng sức ném về phía , “Dìm hàng bọn gì?”
Chu Thời Tự: “Nói thật thôi.”
Cái điệu bộ cà khịa đó khiến khác mà ngứa răng.
Trạch Diệu đề nghị, “Hay là chúng cùng đ.á.n.h một trận , thế nào?”
Chưa đợi những khác đồng ý, Phương Thấm Nhiễm véo mu bàn tay một cái, “Anh đừng việc gì kiếm chuyện.”
“Ngày nào cũng đ.á.n.h một trận, đ.á.n.h một trận, là trẻ con ?”
Trong riêng tư ấu trĩ đến c.h.ế.t , còn hình ảnh vị tổng tài cao ngạo khó gần ở công ty nữa.
“Dạy dỗ đúng lắm.” Chu Thời Tự ở đối diện, lười biếng lên tiếng, “Đánh thua nhập viện, đ.á.n.h thắng tù.”
“Đừng lỗ mãng, nếu sẽ rơi lệ.”
Trạch Diệu: “...”
Lại để vẻ một phen nữa .
Anh với giọng điệu mỉa mai, “Lúc giác ngộ cao lên nhỉ.”
Kiều Dư Ngưng ôm một đĩa trái cây cuộn tròn ghế sofa, ăn trái cây hứng thú xem bọn họ cãi .
Đêm đen như mực, trời lấp lánh, đèn đường bên ngoài hắt ánh sáng vàng vọt.
Gần mười một giờ, cả nhóm mới rời khỏi câu lạc bộ, Chu Thời Tự uống rượu, là tài xế đến đón họ.
Kiều Dư Ngưng ở hàng ghế , trò chuyện với , “Giờ mới về nhà, xác định sáng mai dậy nổi ?”
Về đến nhà giường, ít nhất cũng mười hai giờ đêm.
Nếu cô thiếu ngủ, cả ngày sẽ uể oải, và đầu sẽ đau từng cơn.
Càng đến việc tinh thần việc.
Cửa sổ xe hé mở một nửa, cơn gió đêm mang theo chút lạnh cùng giọng lười biếng của đàn ông bên cạnh tràn xe.
“Người chỉ thông minh cao, cần ngủ nhiều.”
“...” Kiều Dư Ngưng cạn lời.
“Anh giỏi quá nhỉ, giỏi thì đừng bao giờ ngủ luôn .”
“Cũng chẳng ai cáu kỉnh khi mới ngủ dậy .”
“Là cô.” Chu Thời Tự buột miệng .
“Chậc.” Kiều Dư Ngưng giận dỗi đ.ấ.m một quyền, “ là đó!”
“Anh cần ngủ nhiều, tại khi đang ngủ mà đ.á.n.h thức, nổi cáu?”
Chu Thời Tự tự bào chữa, “ cần giấc ngủ chất lượng cao.”
“Anh cao siêu thật đấy.” Kiều Dư Ngưng bực bội .
Xe dừng cửa nhà Kiều Dư Ngưng, cô xách túi bằng cổ tay trắng nõn, thong thả xuống xe.
Chu Thời Tự cô, dặn dò, “Ngủ sớm , đừng thức khuya.”
Kiều Dư Ngưng: “Biết mà.”
Chỉ cần vẽ vời gì, cô thường sẽ thức khuya.
Trong lúc xoay , cô chợt cúi ghé sát cửa sổ, khuỷu tay đặt lên đó, đôi tay chống cằm một cách dễ thương, nháy mắt với đàn ông trong xe.
Cố ý nũng nịu, nũng , “Anh Thời Tự ~ Chúc ngủ ngon ~”
Có lẽ vì ở đây ngoài, giọng cô còn mềm mại quyến rũ hơn cả trong phòng bao, trong đêm tối mờ ảo , mà mềm nhũn cả xương cốt, tê dại cả gân mạch.
Chu Thời Tự như điện giật, cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc ở câu lạc bộ.
Lúc đó còn sự chuẩn , nhưng giờ đây bất ngờ cô đ.á.n.h trúng.
Kiều Dư Ngưng thấy vẻ mặt sững sờ, khẽ nhếch môi đỏ mọng.
Anh cũng "ăn" chiêu của cô đấy chứ.
“ đây, tạm biệt nhé.” Kiều Dư Ngưng vẫy tay với .