Ngọt sủng dây dưa (Trêu chọc! Anh khó kìm lòng động tâm) - Chương 2:--- Tổ tông do mình chọc giận, tự mình phải dỗ dành
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:53:34
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một khắc rưỡi , chiếc xe dừng một tòa nhà hùng vĩ.
Tại khu thương mại sầm uất đất vàng tấc vàng, tòa nhà cao chót vót, nguy nga tráng lệ, ánh nắng đổ xuống lớp kính đặc biệt, chiếu rọi chói mắt.
Kiều Cẩn cầm chiếc kính râm ghế bên cạnh đeo lên, xuyên qua cửa kính xe trong suốt, ánh mắt cô hướng về đỉnh tòa nhà, bốn chữ lớn nổi bật — Tập đoàn Chu Thị.
Thấy , Kiều Cẩn nhíu chặt đôi lông mày: "Không đến công ty , xuất hiện ở đây?"
Trạch Diệu tắt máy xe, tháo dây an : "Anh với em là đến công ty của ."
"Vừa chút chuyện tìm Chu Thời Tự, xong việc thể cùng nhà hàng."
Kiều Cẩn trừng mắt : "Anh chính là cố ý rõ ràng."
Cô mà đích đến là đây thì dù thế nào cũng đến.
Kiều Cẩn thu ánh mắt , hai tay khoanh ngực, dáng vẻ tiểu thư lập tức hiện rõ: "Muốn thì tự , tuyệt đối thể bước công ty của ."
Bình thường thì , nhưng bây giờ, bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Trạch Diệu nghiêng cô, : "Vậy em định cứ ở trong xe mãi ?"
Cái tính khí , vẫn y như hồi nhỏ.
Được các trưởng bối trong nhà yêu chiều hết mực, thêm đó cô là nhỏ tuổi nhất trong đám bọn họ, thể là tập trung vạn ngàn sủng ái một .
Đi ngoài còn mấy lớn hơn cô che chở.
Kiều Cẩn xòe bàn tay với bộ móng tinh xảo về phía : "Đưa chìa khóa xe cho , tự lái xe về."
Trạch Diệu những đưa chìa khóa cho cô, mà còn bỏ túi của : "Em là ghét tự lái xe nhất ?"
Kiều Cẩn giữ khuôn mặt căng thẳng: "So với ghét lái xe, bây giờ còn ghét Chu Thời Tự hơn."
"Tuyệt đối gặp ."
Trạch Diệu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hai họ giận dỗi , vẻ nghiêm trọng hơn tưởng.
Cũng vị tầng cao nhất , chọc giận vị tiểu thư nhà thế nào nữa.
"Anh cho đặt sẵn chiều cho em , chắc chắn lên ăn chút gì ?" Trạch Diệu cố tình khiêu khích cô: "Định để tên Chu Thời Tự lợi trắng ?"
Tuy nhiên, cách chẳng hề tác dụng với Kiều Dư Ngưng. Cô chút lay động, thờ ơ đáp: "Không , tốn tiền của mà lo."
Trạch Diệu đành chịu bó tay, nhưng cũng thể thật sự để cô tự lái xe rời . Số cô tự lái xe đếm đầu ngón tay, chẳng cuối cô lái xe là từ mấy năm .
"Vậy cô mới chịu lên?" Anh dịu giọng hỏi.
Kiều Dư Ngưng , quả nhiên nghiêm túc suy nghĩ.
Một lúc , đôi môi hồng nhuận khẽ mở: "Trừ phi đích xuống đón ."
Giọng điệu kiêu căng, còn tự nhiên.
Người dám đưa yêu cầu với vị lầu, chắc chỉ mỗi cô mà thôi. Mà , chắc cũng chút... "thích ngược" thì . Hai họ, ba ngày cãi vặt, năm ngày chiến tranh lạnh, nhưng những điều kiện cô đưa , hầu như đều sẽ đáp ứng.
Hai mươi mấy năm trôi qua, Trạch Diệu vẫn thể nào hiểu thấu cách hòa hợp phức tạp và tinh tế giữa hai họ.
"Thôi , để gọi cho ." Trạch Diệu lấy điện thoại , bấm .
Chuông reo ba tiếng, một giọng cung kính và rõ ràng vang lên: "Chào Tổng giám đốc Trạch."
Trạch Diệu lập tức nhận điện là ai, hỏi thẳng: "Trợ lý Hà, Tổng giám đốc Chu của mấy ?"
Hà Hiên: "Tổng giám đốc Chu hiện đang họp, Tổng giám đốc Trạch việc gấp tìm Tổng giám đốc Chu ạ? thể chuyển máy cho ngài ."
Trạch Diệu ngước mắt đang ở ghế , im lặng hỏi ý kiến cô. Kiều Dư Ngưng lắc đầu.
Giận dỗi thì giận dỗi, nhưng cô vẫn phân biệt chuyện nào nhẹ, chuyện nào nặng.
"Không gì." Trạch Diệu đáp lời trợ lý ở đầu dây bên .
Cúp điện thoại xong, trêu chọc: "Đại tiểu thư của chúng , vẫn điều đó chứ."
Kiều Dư Ngưng liếc một cái, gì.
Trạch Diệu bất lực, hận thể lên lầu đ.ấ.m cho tên đầu sỏ một trận. Tổ tông của tự chọc giận, giờ bắt dỗ dành. Anh từ ghế lái bước xuống, vòng sang bên kéo cửa xe cho Kiều Dư Ngưng, xoa đầu cô hai cái: "Thôi , lên văn phòng của tên họ Chu mà nghỉ một lát . Nể mặt đặc biệt chuẩn tiệc đón tiếp cô, thì đừng chấp nhặt với nữa."
Kiều Dư Ngưng khẽ khựng , trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc: "Anh chuẩn cho ? Anh thể bụng đến thế ?"
Còn về việc vì tin cô về nước hôm nay, thì cô rõ . Cái ông họ miệng rộng toạc hoác mặt cô đây, xưa nay giữ bí mật gì .
Trạch Diệu gật đầu, khẳng định: "Đương nhiên , nhà hàng ăn tối nay là do đích chọn và đặt chỗ."
Kiều Dư Ngưng: "Nhà nào?"
Trạch Diệu chậm rãi thốt ba chữ: "Nhã Ngự Hiên."
Nghe , Kiều Dư Ngưng hài lòng khẽ gật đầu.
Nhã Ngự Hiên là một trong những nhà hàng cô yêu thích nhất ở Thượng Hải. Nơi đó gian trang nhã, dễ chịu, món ăn càng tinh tế, ngon miệng, ngạc nhiên vị giác. Đặc biệt là món súp cua chay, món ăn cô nhớ nhung nhất trong suốt thời gian ở Anh.
"Nể mặt một chút nhé?" Trạch Diệu cho cô một lối thoát.
Im lặng vài giây, Kiều Dư Ngưng ngượng nghịu mở lời: "Được thôi."
Cô xách túi bước khỏi xe, thong thả về phía tòa nhà cao lớn hùng vĩ phía . Giày cao gót gõ xuống nền đất phát tiếng "tách tách". Dáng thon thả thẳng tắp, toát lên vẻ thanh lịch và tự tin bẩm sinh, cô trở về với vẻ ngoài cao quý lạnh lùng thường thấy.
Trạch Diệu thường xuyên lui tới tập đoàn Chu Thị, nên bảo vệ và lễ tân công ty đều quen mặt , cũng là bạn của Tổng giám đốc Chu. Bảo vệ nhiệt tình chào hỏi , giúp quẹt thẻ qua cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-2-to-tong-do-minh-choc-gian-tu-minh-phai-do-danh.html.]
, ánh mắt dừng nhiều hơn khi. Nói đúng hơn, ánh mắt của các nhân viên xung quanh đều đổ dồn về Kiều Dư Ngưng bên cạnh .
Đợi cửa thang máy họ đang từ từ đóng , ba nhân viên lễ tân cuối cùng cũng kìm sự tò mò và buôn chuyện trong lòng, khẽ xì xào bàn tán.
"Cô gái bên cạnh Tổng giám đốc Trạch là ai ? Trông khí chất quá trời."
"Với cái váy cô mặc quá, dáng cũng chuẩn, đặc biệt là đôi chân, trắng dài."
"Tuy kính râm che khuất gần hết mặt, nhưng vẫn thể thấy cô là một đại mỹ nhân."
"Mấy xem, khi nào là bạn gái của Tổng giám đốc Trạch ?"
"Không thể nào , đây Tổng giám đốc Trạch chẳng từng dẫn bạn gái đến công ty tìm Tổng giám đốc Chu , nhớ dáng vẻ ."
Trong khi đó, hai trong thang máy đến tầng cao nhất, gì về những lời bàn tán phía .
Cô thư ký văn phòng tổng giám đốc đang vùi đầu đống tài liệu, tiếng bước chân, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên. Sau khi thấy đến, cô lập tức dậy đón: "Tổng giám đốc Trạch."
Trạch Diệu khẽ gật đầu: " tìm Tổng giám đốc Chu của các cô."
Anh tiến lên vài bước, thành thạo nhập một dãy khóa mật mã, theo tiếng khóa "tách" nhẹ nhàng, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở .
Kiều Dư Ngưng cạnh, khẽ nhướng hàng mi thanh tú: "Anh còn cả mật khẩu ? Anh sợ đ.á.n.h cắp bí mật công ty ? Rồi lưng đ.â.m một nhát ?"
Trạch Diệu vui gõ nhẹ đầu cô: "Anh cô giống loại sẽ chuyện phạm pháp ? Mật khẩu văn phòng của cũng , ai ăn cắp bí mật của công ty ai, còn ."
"Hai đúng là một giuộc, chẳng ai gì cả." Kiều Dư Ngưng liếc xéo , đẩy cửa bước .
Trạch Diệu , lập tức cảm thấy khó chịu: "Cô mắng Chu Thời Tự thôi là , kéo cả mắng chung thế? đắc tội gì với cô ?"
Kiều Dư Ngưng ngơ lời , tỉ mỉ quan sát căn phòng việc mắt. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu , căn phòng việc rộng lớn sáng sủa thông thoáng, cách bố trí đơn giản mà sang trọng. Bàn việc hình vòng cung màu đen độc đáo, đường nét mềm mại, mặt bàn các loại tài liệu sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Sàn nhà trải t.h.ả.m lông màu xám đắt tiền, giẫm lên đó, cảm giác mềm mại như đang bước mây. Khu tiếp khách ở giữa đặt bộ sofa da màu đen cao cấp, bàn là một bộ ấm chén cực kỳ đắt giá, mỗi món đều tỏa ánh sáng lấp lánh. Nổi bật nhất vẫn là ô cửa sổ sát đất hình vòng cung 270 độ, cửa sổ thể thu trọn cảnh sắc phồn hoa bên ngoài tầm mắt, mơ hồ còn thấy đường chân trời của thành phố.
Cả văn phòng, toát lên vẻ xa hoa kín đáo trong sự giản dị. Đứng ở vị trí cao như , những chiếc xe cộ qua bên trông giống như những con kiến nhỏ bé.
Kiều Dư Ngưng tiện tay đặt chiếc túi tay xuống bàn việc bên cạnh: "Anh đúng là hưởng thụ thật." Làm việc trong một môi trường ưu việt như thế , tâm trạng cũng sẽ vui vẻ lên nhiều.
Trạch Diệu ung dung phịch xuống ghế sofa, vắt chéo chân: "Đại tiểu thư đừng đại thiếu gia, cả hai đều là những cỗ máy đốt tiền." Hai đều là những kẻ giàu đến vô nhân tính, tốc độ vung tiền như rác khiến há hốc mồm kinh ngạc.
Một sở hữu một phòng chứa đồ rộng rãi vô cùng xa hoa, đủ loại trang phục cao cấp thiết kế riêng, trang sức xa xỉ... quy mô đồ sộ đến mức chẳng khác gì một triển lãm thu nhỏ. Người còn thì sưu tầm cả một tủ đồng hồ hiệu đáng kinh ngạc. Bỏ qua vô bất động sản tên , còn sở hữu một chiếc máy bay riêng trị giá hơn một trăm triệu đô la Mỹ. Sự xa hoa , sánh ngang với một biệt thự .
Trạch Diệu chống hai tay lên ghế sofa, khẽ hất cằm, hiệu bằng mắt: "Thấy cái ghế việc màu xám của , bảy con đấy."
Kiều Dư Ngưng phản ứng bình thản, thờ ơ : "Chẳng chuyện bình thường thôi ?" Nói , cô xoay , chiếc ghế phía . Xứng đáng với giá tiền của nó, độ mềm mại và khả năng nâng đỡ đều vặn hảo.
Cánh cửa gỗ phòng họp cấp cao từ từ mở hai bên, một đàn ông mặc vest đen thiết kế riêng bước từ bên trong. Đường may vặn ôm sát, nổi bật bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, đôi chân dài bao bọc trong quần tây, tỷ lệ cơ thể thể là hảo. Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nam đắt tiền, tỏa ánh sáng xa hoa, tự mang theo khí chất áp bức của một kẻ bề , khí chất tôn quý toát chút che giấu.
"Hai con sâu mọt tham nhũng trong phòng Marketing, sa thải."
Trợ lý Hà đưa điện thoại cho , lập tức đáp: "Vâng, Tổng giám đốc Chu, sẽ soạn thảo thông báo sa thải ngay ạ."
Đối với những hành vi sai trái trong nội bộ công ty, Tổng giám đốc Chu nay luôn khoan nhượng, tuyệt đối cho phép bất kỳ hành động nào gây tổn hại đến lợi ích của công ty. Hai đó cứ sợ c.h.ế.t mà dám ngang nhiên bậy.
Bước đến cửa văn phòng, thấy cánh cửa đang mở, Chu Thời Tự dừng chân: "Ai đến ?"
Trợ lý Hà: "Chắc là Tổng giám đốc Trạch, lúc ngài đang họp, gọi điện cho ngài."
Chu Thời Tự gật đầu, giao tài liệu trong tay cho , căn dặn: "Đi pha cho một ly cà phê Americano, sữa đường."
Trợ lý Hà khẽ sững sờ, thầm thì trong lòng: Tổng giám đốc Chu bình thường uống cà phê bao giờ thêm sữa, hôm nay tự nhiên đổi khẩu vị ? cũng dám hỏi nhiều, việc cấp giao phó, chỉ cần thành là .
"Vâng, Tổng giám đốc Chu."
Chu Thời Tự rảo bước trong, ánh mắt đầu tiên thu hút bởi bóng dáng yểu điệu đang chiếc ghế việc của . Tư thế đoan trang của cô gái pha lẫn chút lười nhác tự nhiên. Sự hiện diện của cô khiến cả văn phòng tràn ngập một mùi hương hoa quả dịu nhẹ, thanh nhã.
Anh khẽ nhướng mày, giọng lười biếng pha lẫn ý : "Đại tiểu thư của chúng du học về, là tiếp quản vị trí của ?"
Mèo con Kute
Kiều Dư Ngưng tiếng, động tác ăn bánh ngọt khẽ khựng , từ từ ngẩng mắt về phía .
Đó là một gương mặt quen thuộc đáng ghét. Khuôn mặt đàn ông đường nét thanh thoát, ngũ quan lập thể tuấn tú, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm. Mặc dù Kiều Dư Ngưng vẫn còn bất mãn với , nhưng cô cũng thừa nhận, dung mạo của thật sự chê . Ở nước ngoài, cô cũng từng thấy đàn ông nào vẻ ngoài vượt trội hơn .
Kiều Dư Ngưng chỉ đầy hai giây, nhanh chóng dời mắt , khẽ mắng một câu: " là cái đồ giả nhân giả nghĩa."
Chu Thời Tự rõ cô đang lẩm bẩm gì, nhưng đoán chắc lời ý , liền hỏi: "Lại đang mắng đấy ?"
Anh hỏi với vẻ trêu chọc. Lần , Kiều Dư Ngưng thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt , dùng thìa xúc một miếng bánh mousse dâu hồ trăn chiếc đĩa tinh xảo mặt, đưa miệng.
Chu Thời Tự thấy , dời tầm mắt sang đàn ông đang uống ghế sofa bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì.
Trạch Diệu đặt chén xuống, giơ tay hiệu với , ý tứ rõ ràng thể hơn—
Tổ tông do tự chọc giận, thì tự mà dỗ .
Chu Thời Tự chế nhạo : "Chẳng giúp gì cả, mà còn mặt dày uống của ."
Nói đoạn, sải bước đến bàn việc, kéo ghế xuống đối diện Kiều Dư Ngưng: "Vẫn còn giận ?"
Khoảnh khắc , vai trò dường như đảo ngược, giống như một cấp đang lắng chỉ thị, chờ đợi sai khiến.
lúc , cửa văn phòng gõ nhẹ, Trợ lý Hà mang một ly cà phê còn nghi ngút nóng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay Chu Thời Tự: "Tổng giám đốc Chu, đây là cà phê ngài yêu cầu ạ."
ánh mắt dừng Kiều Dư Ngưng đang ghế giám đốc. Là trợ lý tổng giám đốc, Hà Hiên khỏi sững sờ, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc và nghi hoặc khó tả. Tò mò đối phương rốt cuộc là ai mà dám chễm chệ chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực . Điều khiến ngạc nhiên hơn nữa là mặt Tổng giám đốc Chu hề lộ vẻ vui, ngược còn thoáng nét nuông chiều và ngầm chấp thuận.
lúc xoay rời , một chuyện còn bất ngờ hơn xảy , cũng giải tỏa luôn nghi hoặc trong lòng lúc nãy.
Chu Thời Tự đẩy ly cà phê bàn về phía cô gái, dịu giọng : “Em thử xem cà phê hạt của công ty chất lượng thế nào.”
“Có sữa nhưng đường.”