Kiều Dư Ngưng bước tấm t.h.ả.m mềm mại cửa bảo tàng, ở vị trí chính giữa.
Tay trái cô nhẹ nhàng cầm dải băng, tay cầm cây kéo vàng, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên, gương mặt tinh xảo và rạng rỡ nở một nụ đoan trang.
Chu Thời Tự bên cạnh cô, sánh vai cùng cô.
Bên cạnh hai là các quan chức của cục văn hóa chính phủ và những nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật diện trang phục chỉnh tề, cùng với Hạng Tử Thừa và mấy bạn khác đến góp vui.
Nói là đến để ủng hộ Kiều Dư Ngưng.
Tuy nhiên, một sự kiện hoành tráng như trong giới cũng thực sự hiếm thấy, thông thường chỉ cần mời riêng bất kỳ một trong những nhân vật nổi tiếng cũng đủ khiến cảm thấy vinh dự lớn lao.
Hôm nay tập trung đông đủ tại đây.
Chu Thời Tự càng hiếm khi tham gia những dịp như , đây các buổi lễ cắt băng khánh thành của công ty thường do các quản lý cấp cao đại diện tham dự.
Hôm nay dành trọn cả ngày.
Dưới sự dẫn dắt của dẫn chương trình, vài cùng cắt dải băng mắt, thành nghi thức khai trương.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, lũ lượt tiến lên chúc mừng.
Kiều Dư Ngưng mỉm trò chuyện với các vị khách đến chúc mừng, những lời thăm hỏi xã giao ngắn gọn, cô liền gọi phó giám đốc và quản lý phòng triển lãm đến tiếp đón.
Cô và Chu Thời Tự tiên lên văn phòng ở tầng .
Một bóng bám sát phía họ.
“Kiều Dư Ngưng!”
Hai dừng bước, đầu .
Ngay đó, Kiều Dư Ngưng vỗ vỗ đàn ông bên cạnh, “Anh lên .”
“Được.” Chu Thời Tự xoa đầu cô một cái.
“Cuối cùng cũng tìm cơ hội chuyện với , ngờ nổi tiếng đến .” Trần Mạt Hinh đến mặt cô, đưa hộp quà trong tay , “Đây, quà khai trương tặng .”
“Cảm ơn.” Kiều Dư Ngưng nhận lấy bằng hai tay, hộp quà nhẹ bẫng, “Bên trong là gì ?”
“Một bức thư họa, cứ treo trong văn phòng của , đây là thứ bỏ giá cao để đấu giá từ buổi đấu giá đấy.”
Lời dứt, kịp để Kiều Dư Ngưng mở lời cảm ơn, cô đổi giọng, “Cậu là chỉ gửi thiệp mời cho những quan trọng thôi ? Sao hôm nay nhiều khách thế ?”
Kiều Dư Ngưng khẽ nhướng mày, “Cậu đang ghen tuông đấy ?”
“ rảnh rỗi đến mức đó ? Ghen cái .”
“Cậu đừng đ.á.n.h trống lảng, nếu gửi thiệp mời cho tất cả giới thượng lưu, tuyệt đối sẽ tặng món quà quý giá như .”
Vừa , cô định vươn tay giật lấy hộp quà trong tay Kiều Dư Ngưng.
“Đã tặng thì lý nào đòi .” Kiều Dư Ngưng giơ cao tay , chậm rãi giải thích, “Quả thật chỉ gửi thiệp mời cho vài vị khách quý, phần lớn đều tự nguyện đến.”
“Họ đến ủng hộ sự nghiệp của , thể đuổi họ chứ.”
Nghe , Trần Mạt Hinh thu tay , “Thế thì còn tạm , miễn là lừa là .”
“Đi thôi, lên văn phòng .” Cô nhấc chân, bước lên bậc thang, nhận xét, “Bảo tàng nghệ thuật của quy mô cũng lớn thật, đủ khí phách đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-131-toi-la-nguoi-co-ban-gai.html.]
“Cậu đợi lát nữa dẫn tham quan kỹ nhé.”
Bây giờ đông quá.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, cô cố ý đến chúc mừng, Kiều Dư Ngưng nghĩ ngợi gì liền đồng ý, “Được thôi, trưa nay mời ăn cơm.”
“Tốt ?” Trần Mạt Hinh ngạc nhiên.
Kiều Dư Ngưng: “Cậu cứ là ăn .”
Trần Mạt Hinh: “Nhất định ăn!”
Trong văn phòng lầu, Trạch Diệu, Phương Thấm Nhiễm và mấy khác đang tụ tập ở đó, trò chuyện vui vẻ.
Thấy Kiều Dư Ngưng bước , ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô, dậy , “Giám đốc Kiều, chúc mừng nhé.”
Khóe môi Kiều Dư Ngưng tràn nụ , “Làm gì mà trang trọng thế, mau .”
“Cậu cũng .” Cô kéo tay Trần Mạt Hinh bên cạnh, dẫn cô đến sofa, cùng xuống.
“Lâu gặp.”
Trần Mạt Hinh là dễ quen, hơn nữa đây ở đảo Thiên Thác cô cũng gặp mấy họ .
Ngoại trừ Trạch Diệu là đầu gặp, dù ở đảo Thiên Thác.
Phương Thấm Nhiễm: “Lâu gặp, cô Trần.”
Ánh mắt Trần Mạt Hinh lướt qua mấy họ, quan sát thần thái giữa họ, cất lời nghi vấn—
“Mấy đều yêu ?”
Mèo con Kute
Chỉ cô là FA ở đây, ngại , cô bóng đèn.
Phương Thấm Nhiễm: “Ai?”
“Cậu với .” Cô Phương Thấm Nhiễm, ánh mắt đó chuyển sang Trạch Diệu bên cạnh.
Sau đó, cô giơ tay chỉ Hạng Tử Thừa và Kỳ Thế Châu, “Rồi đến hai nữa.”
Hạng Tử Thừa, Kỳ Thế Châu: “…”
“Em gái Kiều, kết giao bạn bè kiểu gì thế .” Kỳ Thế Châu nhanh chóng bày tỏ sự bất mãn, “ với lấy nửa đồng quan hệ.”
“Cậu rút kết luận đó từ ?”
Trần Mạt Hinh thấy gây hiểu lầm, ngượng ngùng giải thích, “Xin nha, thấy hai cùng , nên cứ tưởng là…”
Mấy họ đều thành từng cặp, đúng là thể trách cô hiểu lầm.
Nghe xong, Hạng Tử Thừa lập tức bật dậy, kéo giãn cách với Kỳ Thế Châu, một sang sofa bên cạnh.
“Đừng bôi nhọ danh tiếng của , là bạn gái .”
“Cậu bạn gái từ khi nào thế?”
Ngoại trừ Chu Thời Tự, mấy mặt đồng thanh thắc mắc.